Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Chương 22 :
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Edit: Linhlady
Lúc đầu Mộ Thiếu Tử cho rằng Tô Mộc không biết. Về sau ngẫm lại sự khác thường khi Tô Mộc đi làm, thường thường nhìn bụng nói chuyện, Mộ Thiếu Tử cho rằng cô đã đói bụng. Hiện tại nhớ tới thì ra cô đã sớm biết.
Ảo não mình sao lại ngốc như vậy, rõ ràng như thế cũng nhìn không ra được.
Tô Mộc ngồi ở trên giường bệnh mặt căng thẳng, bất an cầm lấy cốc nước để trước mặt, con mắt nhìn vào ghế sô pha đối diện, thủy chung không dám nhìn vào mắt Mộ Thiếu Tử.
"Cái đó, tôi mang thai." Tô Mộc ấp a ấp úng mở miệng. Rồi sau đó lại cảm thấy hay mình giải thích một chút, "Tôi cũng không phải cố ý gạt anh, chỉ sợ anh còn không có biện pháp tiếp nhận đứa bé này, cũng không dám tùy tiện nói cho anh biết. Dù sao tôi cũng không biết suy nghĩ của anh như thế nào. Thật ra, thật ra tôi có thể tự nuôi dưỡng đứa bé, anh không cần lo lắng. Chờ lúc nó sinh ra, tôi sẽ nói cho nó biết, ba ba, ách, đã qua đời. Sẽ không dính líu đến đến anh, anh yên tâm. Thật, nếu không hiện tại tôi từ chức, tôi sẽ không dây dưa với anh." Không đợi Mộ Thiếu Tử mở miệng, Tô Mộc cảm thấy vẫn là đem lời nói nói rõ ràng mọi chuyện ra.
Cô muốn sinh mệnh nhỏ này chào đời, cho dù sau này không thể ở lại đây lâu, cô sẽ xin hệ thống tranh thủ ít thời gian, cho đến khi đứa bé trưởng thành, có năng lực tự chăm sóc mình, cô sẽ rời đi. Cô không phải thánh mẫu, nhưng không muốn tước đoạt quyền lợi sinh tồn của đứa bé, huống chi Tô Mộc có năng lực nuôi dưỡng nó.
Đây cũng là nguyện vọng của nguyên chủ, hiện tại cũng là nguyện vọng của cô.
"Ai nói anh không tiếp nhận được?" Mộ Thiếu Tử nghe Tô Mộc nói, chau mày lại, trong lòng cũng có chút tức giận. Nữ nhân này thì ra lại nghĩ mình như vậy, Mộ Thiếu Tử trưng vể mặt thối. (n9 đã xác nhận t.c mk đổi xưng hô nha)
"A được" Tô Mộc nghiêng đầu, vẻ mặt mông lung.
"Chao ôi"nhìn dáng vẻ Tô Mộc, bản thân quả nhiên vẫn không có biện pháp bỏ cô xuống, đáy lòng mềm rối tinh rối mù.
"Huống chi, em xác định con sẽ không muốn ba ba?" Mộ Thiếu Tử hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn Tô Mộc trên giường nói ra.
"A, nói cũng phải. Vậy làm sao bây giờ?" Tô Mộc dùng tay còn lại không có truyền nước biển gãi gãi đầu.
Boss, ngươi ngược lại không nghe ta nói sao. Nghe ta nói chuyện sẽ chết sao a! Tô Mộc cảm thấy thế giới này quá nhàm chán. Hừ ヽ(≧Д≦)ノ.
...
Dọc đường đi, hai người rất yên tĩnh.
Tô Mộc cảm thấy có chút nhàm chán, mở miệng kể một câu truyện cười, ngược lại không làm cho đối phương cười, chính mình lại cười đến mức không kịp thở.
Mộ Thiếu Tử chỉ định liếc nhìn cái người cười đến ngốc nghếch kia, lại phát hiện Tô Mộc cười đến ho khan, đành phải dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng Tô Mộc, để cho cô dễ thở hơn.
Ngừng ho khan Tô Mộc cảm giác mình thật ngu xuẩn, Mộ Thiếu Tử nhất định cũng cảm giác mình cực kì ngu xuẩn. Vì vậy, Tô Mộc quyết định một đường này đều không cần nói cái gì, không kể chuyện cười làm dịu bầu không khí nữa. Thật đủ.
Ngược lại Mộ Thiếu Tử thấy vẻ mặt nhàm chán của cô, chậm rãi nói chuyện thú vị khi bản thân sống ở đây. Đương nhiên, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Tô Mộc biết, hắn từng bị bức ép mặc đồ bé gái, quả nhiên mỗi người đều có một đoạn lịch sử hắc ám không muốn nói với ai. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Mộc vẫn biết rõ.
"Cuối tuần, anh dẫn em gặp cha mẹ anh." Đột nhiên Mộ Thiếu Tử nói ra một câu.
"Chuyện này sẽ không quá nhanh chứ..." Nghe Mộ Thiếu Tử nói, Tô Mộc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, trong lòng sớm đã nổ tung hoa, đây là muốn gặp người lớn rồi nha, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
"Em mang thai." Mộ Thiếu Tử nhướn mày, ý tứ chính là ngươi đều mang thai, còn ngại quá nhanh?
mnx3