Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 36 :

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit+beta: Linhlady



"A" Tô Mộc đột nhiên kinh hãi bật người dậy.



"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe thấy âm thanh trong phòng, Thược Dược lo lắng hỏi, chuẩn bị đẩy cửa vào.



"Không có việc gì không có việc gì, chân ta đụng phải mép giường." Tô Mộc cao giọng trả lời, nếu cẩn thận nghe, có thể nghe được giọng nói Tô Mộc run rẩy cùng bối rối, nhưng do nàng đề cao âm lượng mà bị che lấp đi "...Thược Dược, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Không có ta phân phó không được phép vào bên trong, bất kể xảy ra chuyện gì." Tô Mộc nghĩ nghĩ cuối cùng lại bổ sung một câu.



"Vâng, tiểu thư." Thược Dược đáp một tiếng rồi lui xuống.



"... Vị công tử này, ta đã dựa theo lời công tử làm rồi, có thể bỏ dao xuống không?" Thân thể Tô Mộc khẩn trương, không dám động, rất sợ người trước mắt một đao giết nàng.



Đáng giận! Nàng không nghĩ tới đêm nay nội dung vở kịch sẽ phát sinh, khó trách vừa rồi Thược Dược luôn an ủi mình như vậy, thì ra đêm nay là ngày mình bị vương gia vắng vẻ, gặp phải tên sát thủ này.



Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Mộc chợt lóe qua một tia ảo não.



"Vị cô nương này, tại hạ vô tình mạo phạm, chỉ là dưới tình thế cấp bách, không còn cách nào khác, thỉnh cô nương tha thứ." Nói xong, thu thanh chủy thủ vào.



Vậy ngươi có thể đứng dậy khỏi người nàng được không, Tô Mộc nhập vào vai một nữ tử cổ đại, đương nhiên không dám nhìn thẳng vào người nam nhân trước mắt, đành phải nhìn chằm chằm cổ áo màu đen của nam tử, khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không tiếng động gầm thét.



"Công tử, ngươi có thể đứng dậy được không?" Thanh âm Tô Mộc như suối nước trong trẻo, khiến người ta nghe rất thoải mái, thủ thỉ thù thì ôn nhu, nhưng bên tai đỏ hồng bán đứng tâm tình nàng giờ phút này.



Nam nhân áo đen vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng có thể tự nhiên lạnh nhạt như vậy, lúc nhìn thấy bên tai nàng đỏ hồng, không khỏi buồn cười, thì ra là giả bộ. Lúc này hắn mới tinh tế quan sát cô gái trước mắt, nàng xinh đẹp nho nhã không vướng bụi trần, quanh người tự có một cỗ linh khí nhẹ nhàng, da thịt mềm mại, thần thái nhàn nhã, đôi mắt đẹp khẽ đảo, đôi má hồng hồng, khí chất như hoa u lan, nói không hết ôn nhu động lòng người.



"Công tử?" Tô Mộc thấy hắn thật lâu chưa động, đành phải lên tiếng nhắc nhở lần nữa.



Nam nhân ngưng thân thể một cái, nghe thấy Tô Mộc nhắc nhở, từ trên người nàng đi xuống, chỉ là tại sao nàng phải ngồi ở bên cạnh?!! Vị công tử này, ngươi chẳng lẽ không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao, huống chi ở trên một cái giường.



Tô Mộc tức giận đến khẽ phồng má! Nhưng lại muốn duy trì khuôn mặt mỉm cười thật tốn sức.




Nói xong cũng sải bước đi về phía trước, vén bức rèm che lên, rót một chén nước uống. Vấn đề là phải để trần nửa người trên.



"A, a." Tô Mộc vội vàng mang giày, từ trong tủ quần áo cầm bộ y phục, sửa sang lại mình một chút, mới đi về phía hắn.



Công tử, ngươi như thế này không được rồi? Chúng ta là nam quả nữ ở chung một phòng, còn xiêm y không ngay ngắn, sẽ khiến cho người hiểu lầm.



Hai người ngồi trên băng ghế nhìn nhau chẳng nói gì, Tô Mộc nghĩ, công tử ngươi còn có chuyện gì? Bộ dáng ngươi như thế này rất nguy hiểm.



Rất lâu...



"Vị cô nương này, ngươi xem ta đem ta làm thù lao như thế nào, lấy thân báo đáp được không?" Ám Thất nhướn mày nhìn Tô Mộc, trong lời nói cười giỡn ý tứ sâu xa, hắn vốn định đưa mộc lệnh bài cho nàng, hiện tại hắn không nghĩ làm như vậy, thế này, sinh sống mới có điểm thú vị không phải sao?



"... A? Công, công tử, ngươi..." Tô Mộc lại một lần đỏ mặt, nói chuyện cũng không lưu loát.



Không chờ Tô Mộc nói xong, Ám Thất liền ngắt lời nàng, "Làm thị vệ cho ngươi một năm."



Nói chuyện không cần thở mạnh như vậy.



"A." Nhưng vì sao nàng lại thấy thất vọng?



Ám Thất rõ ràng nghe ra nàng thất vọng, không khỏi buồn cười, nhướn mày, "Lẽ nào ngươi muốn lấy thân báo đáp?"



Tô Mộc vội vàng khoát tay cự tuyệt. Hôm nay dường như thân thể bị lấy hết sức lực, mệt quá.



«



Edit: trả cho các nàng. O.O