Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Chương 60 :
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Edit+beta: Linhlady
Tô Mộc bị lời nói của Hứa Ngọc hù dọa vẻ mặt mộng bức, thầm nghĩ, có chuyện gì xảy ra sao? Mình có gây ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ do hôm nay chuyện mình gặp Tống Tử Diễn?
Hiện tại trong lòng Tô Mộc vừa nghĩ tới đại khái chính là chuyện mình cùng Tống Tử Diễn quan, dù sao trước đây không lâu, bọn họ còn cùng nhau nghênh ngang ở trong sân trường đi đi lại lại.
Ấn theo nội dung vở kịch mà nói, ở trong trường học Tống Tử Diễn được xưng là nam thần cấm dục, chưa từng thấy hắn qua lại với bất cứ nữ sinh nào. Khi đó nguyên chủ muốn đi cùng hắn nhưng đều bị Tống Tử Diễn cự tuyệt. Bởi vì khi đó hai người cãi nhau, chuyện duy nhất không giống chính là lần này Tô Mộc là ngã bệnh, còn ở trạm xe nhìn thấy Tống Tử Diễn.
Vốn khi đó nguyên chủ giống Tô Mộc cũng ở trạm xe chuẩn bị chờ xe, nhưng ông trời không tốt, đổ mưa xối xả như trút nước, cho nên khi đó tâm tình nguyên chủ càng không tốt, quả thực là đem lái xe đang nghỉ phép gọi lại đây, bỏ qua cơ hội gặp mặt Tống Tử Diễn, tự nhiên cũng không có chuyện sinh bệnh.
"Chuyện gì a?" Tô Mộc suy tư một lúc lâu, không xác định mở miệng dò hỏi: "... Chuyện tớ cùng Tống Tử Diễn sao?"
"Ồ? Cậu biết sao?" vẻ mặt Hứa Ngọc hồ nghi nhìn Tô Mộc, động tác không ngừng lại hai tay ôm thân thể Tô Mộc.
Chẳng lẽ mình vẫn bị muộn? Không thể nào a, mình chính là tiểu công chúa tình báo a. Trong lòng Hứa Ngọc nghĩ như vậy.
Tô Mộc: Báo ân, tiểu công chúa tình báo? Chẳng lẽ không phải là tiểu bát quái sao:)
"Tớ không biết mà.." Tô Mộc bình tĩnh nhìn Hứa Ngọc, đợi đến khi trông thấy bộ mặt Hứa Ngọc là một biểu tình "Vậy vì sao cậu biết rõ", cánh môi mật đào kia mới nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, "Tớ là đoán."
"Đợi chút, chẳng lẽ chuyện này là thật?" Đầu óc Tô Mộc bây giờ mới phản ứng kịp, thoáng kinh ngạc nói, cho dù cô sớm suy đoán mọi chuyện có thể xảy ra, nhưng khi nghe Hứa Ngọc nhắc đến, cô vẫn không biết làm sao.
"Đúng vậy, chính là chuyện này a." Hứa Ngọc buông tay ôm Tô Mộc ra, liếc qua Tô Mộc một cái.
Lập tức ho khan vài tiếng, bóp cổ họng, vểnh tat lên, giọng điệu kì quái nhìn Tô Mộc nói ra, "A, Mộc Mộc nhà ta từ nay về sau cũng là người có thân phận."
Sau đó làm làm ra một bộ thương tâm, dùng tay kia cầm một chiếc Áo của Tô Mộc xoa xoa nước mắt vốn không hề tồn tại, nói ra, "Tớ không xứng cùng người có thân phận nói chuyện."
Cô có thể cảm giác được rõ ràng nội tâm nguyên chủ rung động, cùng tình yêu say đắm đối với Tống Tử Diễn.
"Ai." Tô Mộc không khỏi than nhẹ một tiếng, "Ngọc Ngọc, tớ không sao. Nói ra được, trong lòng dễ chịu hơn không ít."
"Tớ đi rửa mặt, sau đó chúng ta đi đánh boss được không?" Tô Mộc lau sạch sẽ nước mắt, nhìn Hứa Ngọc cười tươi như hoa.
Ừ." Hứa Ngọc nhẹ gật đầu, có hơi đau lòng nhìn cái người đang cố làm ra vẻ kiên cường kia. Nhưng vẫn nghe lời Tô Mộc, ngồi lại bàn mở máy tính ra, ngược lại thích Tô Mộc có thể quên phiền não.
Hứa Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng gầy yếu của Tô Mộc, không khỏi nghĩ đến, ai, nam thần, hắn là thật không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?
Lập tức quay đầu nhìn vào máy tính, có một số việc vẫn là để người trong cuộc tự mình giải quyết sẽ tốt hơn, người khác coi như là lo lắng suông cũng không còn hữu dụng, nhiều lắm là chính là nhắc nhở bọn họ một cái.
Tô Mộc nhanh chóng rửa mặt liền lập tức đi ra, cùng Hứa Ngọc chơi đùa.
Thật ra Tô Mộc không nói cho Hứa Ngọc còn có một chuyện khác.
Đó chính là khi cãi nhau vơi Tống Tử Diễn, nguyên chủ từng hỏi qua Tống Tử Diễn có bao giờ hắn thích cô hay không, nhưng khi đó hắn không trả lời mà trầm mặc, cho nên trong lòng nguyên chủ thật sự có ý niệm buông tha cho tình cảm này.
Về sau, Tô Mộc xuyên vào. Trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được chuyện này, lần nữa lúc gặp Tống Tử Diễn ai cũng không nhắc lại chuyện đó. Tô Mộc khi đó quên, mà Tống Tử Diễn thì sao?
Tô Mộc nghĩ, không nhớ rõ cũng tốt. Đỡ phải đến khi mình ở chỗ đó lúng túng, ra vẻ mình tự mình đa tình.
Tô Mộc đối với nhiệm vụ lần này thật sự không đủ lòng tin.
Nhưng mà tương lai ai ai có thể nói trước được đâu?