Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Chương 72 :
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Edit+beta: Linhlady
Tô Mộc khi tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, thực không dám đấu diếm, nàng là bị đói tỉnh.
Tuy nói người tu tiên chỉ cần thực ích cốc đan là có thể thời gian dài không ăn khói lửa nhân gian, nhưng mà nàng thật lâu chưa ăn a!
Nàng rầm rì một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện là ở trong phòng, mới khẽ yên tâm. Ngồi dậy, tựa ở đầu giường, duỗi tay vuốt vuốt huyệt Thái dương, mới có thể làm giảm đau đầu khiến mình thoải mái hơn một chút.
Nhìn chung quanh một phen, phát hiện bốn bề vắng lặng, quả nhiên, nữ chủ vừa xuất hiện, nàng cũng không phải là đồ đệ / sư muội lúc trước làm cho người thích QAQ
"Hệ thống?" Tô Mộc khẽ mở môi đỏ mọng nói: "Ta cảm thấy ta cần một lời giải thích."
Đợi một lúc lâu, Tô Mộc cũng không nghe thấy thanh âm hệ thống trả lời, không có một chút thanh âm, giống như mai danh ẩn tích, bốn phía trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.
"Hệ thống?" Tô Mộc vội vàng gọi vài tiếng, một tiếng vang cũng không có. Chuyện này làm cho trong lòng nàng lộp bộp một cái.
Sẽ không phải không gặp đi? Biến mất sao? Vì sao không trả lời ta? Vì sao? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì...
Tô Mộc càng muốn, trong nội tâm bi thương càng dày đặc, có cỗ sợ hãi thật lớn bao phủ trái tim. Cho tới nay thứ luôn ủng hộ nàng chính là hứa hẹn của hệ thống- - trở lại thế giới kia, trở lại cái thế giới thuộc về nàng. Mà hệ thống làm nàng đi tới thế giới này, là nơi duy nhất nàng dựa vào, hiện tại...
Tô Mộc ôm đầu gối, đầu vai run lên một cái, không tiếng động chảy nước mắt. Thật ra nàng vốn là không muốn khóc đâu, dù sao trải qua vài cái thế giới, trong lòng nên bi thương còn chẳng có, nhưng là chẳng biết tại sao lại có loại cảm giác bị vứt bỏ, cảm xúc từ thân thể truyền đến Tô Mộc.
Trong lúc Tô Mộc đang khổ sở, cửa lại bị một người mở ra, người đến xem nàng khóc đến điềm đạm đáng yêu, bởi vì cái gọi là một cành hoa lê xuân mang mưa(??) sinh lòng tình thương tiếc, vội vàng buông khay trong tay, bước nhanh đi đến bên cạnh Tô Mộc, không khỏi hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi: "Tô sư tỷ, tỷ như thế nào?"
Tô Mộc bị nước mắt làm mơ hồ ánh nhìn, thấy không rõ dung mạo người đến, nhưng trong giọng nói tỏ vẻ thân mật ngược lại làm cho Tô Mộc khóc càng mạnh hơn, một cái ôm lấy người trước mắt.
Cẩm Quỳ thấy Tô Mộc vừa nhìn thấy bản thân lại khóc đến mức không kịp thở, nội tâm không khỏi hoảng hốt, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân không biết làm sao, chỉ biết dùng một tay nhè nhẹ vỗ về lưng Tô Mộc.
"Tô sư tỷ, như thế nào?" Cẩm Quỳ không còn cách nào khác, chỉ đành ôm lấy nàng nhẹ giọng trấn an nói.
"Không gặp, cũng không trông thấy." Giọng nói Tô Mộc mang khóc nức nở, chỉ có thể nói vài câu, lại không biết chỉ là không biết không gặp ai.
Trong lúc Tô Mộc cùng hệ thống nói chuyện với nhau, một người đẩy cửa vào: "Sư muội, muội khá hơn chút nào không?"
Huyền Dạ.
Tô Mộc nhìn về phía hắn cười ngọt ngào, "Sư huynh, muội đỡ rồi." Nước mắt chưa khô cũng bởi vì Tô Mộc nháy mắt mà xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Sư huynh, muội nghe Cẩm Quỳ sư muội nói, chúng ta có sư muội mới? Như thế nào? Sư muội đẹp không?" Tô Mộc nhìn Huyền Dạ ngồi xuống mép giường mình, cố ý thăm dò Huyền Dạ, muốn xem xem phản ứng của hắn.
Lại ngoài ý muốn trông thấy sắc mặt Huyền Dạ cứng đờ, vui vẻ càng đậm.
"Tạm được." Vẻ mặt Huyền Dạ nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ bi thương, đáy mắt lóe qua một tia u ám.
Lập tức khẽ mỉm cười, thời điểm hắn cười rộ lên, giống như cuộn tranh tốt nhất chậm rãi mở ra, làm người ta hô hấp cũng dần dần chậm dần, bởi vì bình thường Huyền Dạ đều là bộ dáng cười mị mị, đối với người nào cũng đều là một bộ ôn nhã, không nghiêng lệch, đúng mực nắm chắc rất tốt, trước đến giờ không vi phạm. Nhưng mà hôm nay Huyền Dạ cười một tiếng như thế, cũng có vài phân chân tình.
"Sư muội, hiện tại muội đã khá hơn chưa?" Nhìn về phía Tô Mộc, trong ánh mắt sự lo lắng kia không phải giả. Dùng ngón tay cái nhè nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt Tô Mộc, sau đó chậm rãi vuốt ve mặt trơn mềm của Tô Mộc, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt tối tăm.
"Rất nhiều."
Tô Mộc đầy mặt hồ nghi nhìn về phía Huyền Dạ hỏi: "Sư huynh, làm sao vậy?" Tại sao phải sờ nàng mặt, chớ không phải là muốn hắc hóa chứ?
Nhìn Tô Mộc mày liễu kẻ đen, lông mi thật giống như hai cái quạt lá cuốn vểnh lên, con mắt mờ mịt hơi nước gợn sóng lăn tăn, mông lung, giống như mang men say mê ly, giống như là dẫn dụ người đi say si phương hướng, sắp thật sâu trầm mê ở trong đó, làn da trắng noãn trong suốt, hai gò má như hoa đào màu hồng nhàn nhạt, mũi khéo léo xinh đẹp tuyệt trần, môi như cánh hoa hồng đỏ thắm kiều diễm ướt át, giống như đang câu dẫn người đi hái.
Sư muội của hắn, khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, toàn bộ ngũ quan tổ hợp lên cực kỳ diễm lệ mê người, tựa như tiểu yêu tinh, một cái nhăn mày một cái nụ cười hương vị mê hoặc trí mạng cũng có thể làm cho người ta điên đảo.
"Chẳng qua là cảm thấy sư muội gần đây lại đẹp mắt không ít."
Sư muội của hắn thật đúng là mê người nha.
"A?" Tô Mộc nghe lời nói lạc đề của Huyền Dạ, trong lúc nhất thời không hiểu ra làm sao.
Đang chuẩn bị hỏi rõ ý tứ câu đó lại bị đông tác của Huyền Dạ làm cho kinh hô: "A - - "