Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Chương 88 :
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Edit+ beta: Linhlady
Thời gian qua nhanh, thấm thoát Tô Mộc đã sinh sống ở đây một thời gian, lại là một năm xuân về hoa nở.
Mỗi khi đến cái thời điểm này, bị quấy nhiễu Tô Mộc cực kỳ.
Bởi vì đó là mùa xuân.
Trong đầu cô kìm lòng không được chợt lóe qua một câu đến từ lời của lão sư Triệu Trung Tường: "Mùa xuân đến, vạn vật hồi phục, lại là thời kỳ nhóm động vật giao phối..."
Không có sai, mỗi khi đến cái thời điểm này, ban đêm lúc nào cũng cúi đầu lưu chuyển, mang tia đè nén, không biết có âm thanh gì vang lên, khó kìm lòng nổi, còn kèm theo một đám sói tru.
Tô Mộc: Ta có thể làm sao a? Ta cũng vậy rất tuyệt vọng a!
Ngày xưa Tô Mộc đối mặt tình huống như thế tự nhiên là tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc, nhưng mà theo thời gian Duy Trạch đang trưởng thành, cô lại bất đắc dĩ, khiến cho mình phải đối mặt với vấn đề này.
Ví dụ như tiểu hài tử sẽ hỏi: "Ta là từ đâu đến." Vẻ mặt mờ mịt, giống như đại đa số gia trưởng, Tô Mộc là có thể nói liền nói.
Nếu không nói khéo léo hậu quả cũng không nói trước được.
Vì thế, Tô Mộc hối hận không thôi.
Bây giờ đã là ban đêm, Tô Mộc như thường ngày cùng Duy Trạch nằm ở trên một cái giường ngủ.
Chẳng biết tại sao, lần này ban đêm dị thường nóng bức, ngay cả trong không khí đều cảm thấy khô nóng, không tài nào ngủ được, cái này làm Tô Mộc cảm thấy không thích hợp, đổi hết các loại tư thế cũng không hề buồn ngủ.
Đợi đến hết thảy đều an tĩnh lại, chỉ còn đêm khuya đen kịt bên ngoài, Tô Mộc nghĩ nghĩ đến rạng sáng, cuối cùng con mắt mở to hồi lâu, cũng không kháng cự được buồn ngủ ùn ùn kéo tới, không chịu nổi bối rối, cô vẫn là buồn ngủ.
Chỉ là lúc Tô Mộc sắp ngủ say, lại cảm nhận được sói con bên cạnh biến hóa, hơi thở nóng rực toả ra bốn phía, chọc cho Tô Mộc không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo thân thể, vốn định mở mắt ra xem một chút là thế nào, nhưng mí mắt chính là không mở ra được.
Trong mơ mơ màng màng cũng cảm thấy vô sự, liền không có đi để ý.
Bên kia, Duy Trạch này.
Hắn vốn là đang ngủ ngon, lại cảm giác được một tia nóng rực từ trong lòng chảy ra khắp toàn thân, tựa hồ muốn đem lông trên người thiêu đốt, giống như đó là một gánh nặng, hận không thể đem một thân lông này làm cho biến mất đi.
Không biết rõ qua bao lâu, Tô Mộc cảm giác mình nằm ở trên giường quả thực là một loại dày vò, dự định đứng dậy đi tìm Duy Trạch.
Lúc đi đến cửa, chỉ trong khoảnh khắc đó, mưa, mưa tầm tã xuống.
Trong lòng lo lắng không khỏi tăng thêm vài phân, mở cửa dự định lao ra, lại bị một bóng đen cao lớn ôm vào lòng.
"Duy Trạch?"
Tô Mộc không xác định hỏi.
"Ừ?"
Giọng nói trầm thấp ưu nhã hơi từ tính, gợi cảm đến cực điểm, cái này khiến đáy lòng Tô Mộc run lên, nhưng lại có cảm giác an toàn đến khó hiểu.
Không đợi Tô Mộc phản ứng lại, liền bị Duy Trạch bế ngang lên, hù dọa cô vội vàng ôm cổ của Duy Trạch, Tô Mộc hờn dỗi trừng Duy Trạch, đáng tiếc Duy Trạch chỉ là nhìn Tô Mộc hơi cong môi một cái, nhẹ nhàng cười, không chút nào để ý Tô Mộc.
Duy Trạch đem Tô Mộc nhẹ khẽ đặt ở trên giường, sau đó chính mình cũng nằm lên, nhẹ nhàng toàn ôm lấy Tô Mộc, hai người cũng không nói chuyện, Tô Mộc mệt mỏi không muốn hỏi Duy Trạch bất cứ chuyện gì.
Tô Mộc vốn là bị lăn qua lăn lại mau một đêm, vừa chạm vào giường, lại là hơi thở quen thuộc, cảm giác an toàn dưới đáy lòng tản ra, kỳ thật trong tiềm thức, Tô Mộc nhưng thật ra là rất ỷ lại Duy Trạch.
Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở sâu từ trong lòng Duy Trạch tràn ra, khóe miệng Duy Trạch thoả mãn vui vẻ, hít sâu mùi hương trên mái tóc Tô Mộc, ôm chặt hơn.
Cứ như thế này, cười ý kín đáo nhắm mặt lại ngủ.
Ý nghĩ trước khi ngủ say đó chính là hóa thành hình người thật tốt.
Thật ra đối với Duy Trạch mà nói hắn đã vốn nên sớm thành niên, chỉ là bởi vì chuyện kia.
Cũng may hắn hiện tại có Tô Mộc.
Tác giả có lời muốn nói: ai, tâm mệt mỏi.
_ (:з" ∠)_ thi vào trường cao đẳng a.