Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 9 : Thế giới I Hội trưởng thỉnh cầu đụng ngã(8)

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit: Linhlady



Xe chậm rãi chạy tới cổng trường, thế giới ngoài cửa xe trái ngược hoàn toàn thế giới yên tĩnh trong xe.



Phía ngoài trường học dừng một loạt xe đắt tiền, trên mặt của mỗi người tràn đầy vui vẻ, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi



Ngoài sinh viên mặc đồng phục trong trường( "Ngày sân trường " cũng mở cửa cho trường học khác vào xem),xem ra lực hấp dẫn của "Ngày sân trường" không nhỏ a.



Tô Mộc nhìn ra qua ngoài cửa sổ đến xuất thần. Mà Tô Cảnh Niên lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong lòng suy nghĩ chuyện vừa rồi.



Nghĩ tới đó ánh mắt không khỏi nhìn sang chỗ Tô Mộc, phát hiện Tô Mộc đang nhìn ngoài cửa sổ, bỗng chốc lại rối rắm.



Nếu như Tô Mộc biết rõ ý nghĩ trong lòng Tô Cảnh Niên nhất định sẽ châm chọc, Tô Cảnh Niên anh bị tâm thần phân liệt đi.



Lái xe: "Thiếu gia, Tô tiểu thư. Đến trường học rồi." Trong lòng âm thầm nghĩ, hôm nay thiếu gia nhà mình cùng Tô tiểu thư như thế nào hôm nay phá lệ yên tĩnh. Nhưng tài xế, biết rõ thân phận không thể vượt quá nên cũng không hỏi thêm.



Nhưng môi Mộc Mộc thực ngọt a, Tô Cảnh Niên nghĩ tới đây không khỏi đỏ mặt lên.



Nghe được lời lái xe, Tô Cảnh Niên đang đỏ mặt như tìm được lí do, vội vàng nói câu "Hội học sinh có việc" liền xuống xe.



Tô Mộc còn không có phản ứng kịp đã nhìn thấy bóng lưng Tô Cảnh Niên hốt hoảng, Tô Mộc cười khẽ, bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của lái xe xuống xe.



Tô Mộc chậm rãi đi vào cửa chính, trước tiên việc hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn. Mặc dù, hiện tại giống như không có chướng ngại gì, nhưng lo trước khỏi họa. Nên biết hào quang của nữ chủ rất mạnh, mặc dù cô có hệ thống, nhưng hệ thống sẽ không can thiệp quá nhiều.



...



Dựa theo kế hoạch lúc đầu, trước tiên Tô Mộc trà trộn vào hậu trường sân khấu giả bộ nhân viên làm việc, sau đó bảo đảm vở khấu kịch tiến hành thuận lợi.



Thừa dịp nhân viên đưa trang phục đi wc, cô vụng trộm mặc đồ ( Tô Mộc: Mượn dùng một chút).




Ăn xong món ăn bình dân Tô Mộc trở về, nhìn Triệu Nhị đứng trên sân khấu. Cả người cảm thấy không tốt.



Ai nha f*ck, không phải đã không có việc gì sao? Như thế nào vẫn như vậy, nội dung vở kịch vẫn không có cách nào khác nghịch chuyển? Tô Mộc nhíu lông mày.



Đi đến hậu trường, nhìn thấy mọi người đỡ Tiếu Tuyết Phù, đi phòng y tế. Tô Mộc đi đến gần, nhìn thoáng qua giầy Tiếu Tuyết Phù để lại. Lại phát hiện gót chân bị gãy, tựa hồ bị người ta cố ý làm. Quả nhiên, mình vẫn quá chủ quan. Thủ đoạn của nữ chủ không đơn giản.



Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mộ bực bội một trận. Gọi điện thoại cho Tô Cảnh Niên, giọng điệu cũng có chút không tốt: "Tô Cảnh Niên, em lạc đường. Nếu tìm được đã không gọi anh." Nói cho Tô Cảnh Niên địa điểm của mình, chờ hắn qua tìm mình, để hắn không thể nhìn thấy nữ chủ, nhắm mắt làm ngơ.



Cúp điện thoại không bao lâu, Tô Cảnh Niên đã tới đây.



"Anh Cảnh Niên, bên trong này!" Nhìn hắn đầu đầy mồ hôi chạy đến, Tô Mộc nhíu mày." Anh Cảnh Niên, anh không cần vội vã như thế đi!" Lấy khăn giấy ra, duỗi tay lau mồ hôi trên trán hắn.



"Anh Cảnh Niên, mang em đi chơi!" Tô Mộc làm giống như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra, kéo tay Tô Cảnh Niên đi ra ngoài.



"Mộc Mộc, em không phải em không biết rõ đường đi sao "



"A, đúng nha. Đã quên."



...



Tô Cảnh Niên vừa đến, ánh mắt Triệu Nhị liên tục dừng ở trên người hắn, dường như thế giới chỉ có bọn họ. Cho đến cú điện thoại kia gọi tới, cô ta chưa từng có trông thấy qua bộ dáng bối rối của hắn như thế, cô ta rất ghen tị với người gọi điện thoại đến.



Không có Tô Cảnh Niên làm người xem, Triệu Nhị sớm mất đi hào hứng. Diễn qua loa diễn hết đi.



Nhưng mà, lần xoay người của cô ta không hề sai.



#Y