Nữ Phụ Trở Về

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


"Chị, chị nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé." Trên mặt Đỗ Khanh Khanh đầy vẻ quan tâm, nếu có người ngoài ở đây, chắc ai cũng nghĩ tình cảm giữa hai chị em này rất tốt. Tuy nhiên, phải nhìn nụ cười trên mặt Đỗ Khanh Khanh trước đã.



Đỗ Kiêu Kiêu nằm trên giường bệnh quay mặt vào trong, không thèm nhìn Đỗ Khanh Khanh giả tạo ngồi bên cạnh.



Không để ý thái độ của Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh tự nhiên nói, "Chị không thể tham gia hôn lễ của em và Trí Hiên được rồi, thật đáng tiếc."



Đỗ Kiêu Kiêu quay người lại, "Cô nói cái gì?"



Đỗ Khanh Khanh cười đắc ý, "Ngày mai, em và Trí Hiên sẽ tổ chức hôn lễ."



Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng nặng nề, "Sao có thể như vậy được?!"



"Chị, chị vẫn còn thích Trí Hiên đúng không?" Đỗ Khanh Khanh giễu cợt nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Nhưng như vậy thì không được đâu, anh ấy đã đồng ý kết hôn với em rồi."



Đỗ Khanh Khanh nhẹ nhàng vỗ bụng mình, dịu dàng nói, "Cục cưng của bọn em không thể chờ được nữa."



Cục... Cưng?



Đỗ Kiêu Kiêu như nghe tin sét đánh ngang tai, kinh sợ không nói ra lời.



"Chị nhớ chúc phúc bọn em đấy nhé." Đỗ Khanh Khanh thêm dầu vào lửa.



"Cút cho khuất mắt tôi!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận chỉ ra cửa, "Đỗ Khanh Khanh, cô có nghe không! Cút ra ngoài cho tôi!"



Cô không muốn nghe tiếp nữa, cô không muốn biết những chuyện liên quan tới Đỗ Khanh Khanh và Trí Hiên!



Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng, cô cầm cái gối ném vào người Đỗ Khanh Khanh, "Mau cút đi cho tôi!"



"Đỗ Kiêu Kiêu." Đỗ Khanh Khanh nhìn cô, trong mắt đều là vẻ chế giễu, "Chị đáng thương thật đó."



Nói xong, cô ta không thèm nhìn Đỗ Kiêu Kiêu nữa, xoay người đi ra ngoài.



Đỗ Kiêu Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, mãi đến khi Đỗ Khanh Khanh hoàn toàn đi khỏi tầm mắt cô, cả người cô mới được thả lỏng.



Lâm Trí Hiên muốn kết hôn với Đỗ Khanh Khanh.



Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, dường như muốn bất tỉnh đi.



Lâm Trí Hiên vốn là bạn trai của Đỗ Kiêu Kiêu cô, nhưng không ngờ, anh ta lại qua lại với Đỗ Khanh Khanh. Sóng mũi Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, nước mắt thi nhau rơi xuống.



Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người rất tốt, rất tự nhiên, nếu tình cảm của bọn họ ổn định hơn nữa, thì kết hôn chỉ là chuyện nay mai.



Ai ngờ, Đỗ Khanh Khanh lại xuất hiện.



Đỗ Khanh Khanh là con gái riêng của Đỗ Hồng Bân. Lúc mẹ của Đỗ Kiêu Kiêu đang mang thai, Đỗ Hồng Bân không chịu nỗi những mê hoặc bên ngoài, nên mới sinh ra Đỗ Khanh Khanh.


"Cũng tại anh, sao lại gọt táo làm gì, anh không thể bóc chuối được sao?" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nói.



"Nhưng ở đây chỉ có táo thôi mà." Cố Bách Chu cắn một quả, vô tội nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.



Đỗ Kiêu Kiêu nhìn cái giỏ, thật sự chỉ có toàn là táo.



"Đều tại Đỗ Khanh Khanh!" Đỗ Kiêu Kiêu tỉnh ngộ, "Chắc chắn cô ta cố ý làm vậy!"



"Ừ." Cố Bách Chu gật đầu phụ họa, tiếp tục ăn táo.



"Anh thật sự sẽ dẫn tôi đi phá hôn lễ sao?" Đỗ Kiêu Kiêu lại hỏi.



Cố Bách Chu nhìn cô, "Không phải em muốn anh dẫn đi sao?"



"Nhưng anh định dẫn tôi đi thế nào?" Đỗ Kiêu Kiêu mất mát nhìn đôi chân bị bó thạch cao.



"Đẩy em đi." Cố Bách Chu chỉ chiếc xe lăn để ngoài cửa.



"Anh đã chuẩn bị xong cả rồi?!" Đỗ Kiêu Kiêu kinh ngạc, hiệu suất làm việc của anh đúng là cao thật.



Cố Bách Chu gật đầu, "Anh chuẩn bị để mang em ra khỏi bệnh viện."



"Nhưng tôi vẫn chưa khỏe hẳn mà." Đỗ Kiêu Kiêu buồn bã đánh vào giường một cái.



"Bởi vậy anh đâu có cho em xuất viện." Cố Bách Chu tự nhiên nói.



"Anh phải đi rồi sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu đứng dậy.



Cố Bách Chu gật đầu, "Mai gặp."



Đỗ Kiêu Kiêu có chút không muốn, nhưng cô lại lo lắng nhiều hơn, lỡ như Cố Bách Chu lừa cô thì sao. Lúc cô đang rầu rĩ, Cố Bách Chu đột nhiên lấy một cây bút ra.



"Anh chưa từng làm những chuyện thế này, nhưng bây giờ lại rất muốn thử một lần."



"Cái gì...?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn anh đang tới gần đùi mình



...



"Anh viết gì vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu tò mò hỏi.



Cố Bách Chu không đáp lại, xoay người rời đi, lúc vừa tới cửa, đột nhiên lỗ tai anh đỏ bừng lên.



Chờ đến khi anh đi rồi, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn vào đùi mình, chỉ thấy một dòng chữ màu đen.



"Cố Bách Chu nợ Đỗ Kiêu Kiêu một hôn lễ."