Nữ Phụ Trở Về

Chương 48 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Cố Bách Chu gõ cửa một cái.



"Kiêu Kiêu...?"



Nghe Đỗ Kiêu Kiêu đáp lại, anh mới mở cửa bước vào.



"Đói bụng không, anh đã nấu cơm xong rồi." Cố Bách Chu đi tới cạnh giường, sờ vào tóc cô.



Đỗ Kiêu Kiêu không nói gì.



"Sao thế?" Cố Bách Chu hỏi.



Đỗ Kiêu Kiêu vuốt mặt một cái rồi ngẩng đầu nhìn anh, "Cố Bách Chu, sao anh không chịu nói, lúc đầu anh là người đã cứu em."



Cố Bách Chu ngẩn ra, ngại ngùng cười, "Chuyện này có gì hay mà nói chứ? Cuối cùng, em cũng bị thương mà, là anh đã không bảo vệ em cẩn thận."



"Sao lại khóc?" Cố Bách Chu lúng túng lau nước mắt cho Đỗ Kiêu Kiêu.



Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, cô nhào vào lòng Cố Bách Chu, đưa tay đánh vào ngực anh, nói: "Anh có biết em đã quên mất anh rồi không sao? Anh có biết em thích người ta không hả!"



Anh biết, anh biết chứ.



Cố Bách Chu ôm chặt Đỗ Kiêu Kiêu.



Lúc Đỗ Kiêu Kiêu cầu cứu Lâm Trí Hiên, đúng lúc anh có mặt ở đó, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô bé kia sau khi Lâm Trí Hiên bỏ trốn, trong lòng anh bỗng nhiên đau nhói.



Đột nhiên, anh có cảm giác muốn giúp cô bé đáng thương này.



Vì vậy, anh đi theo người đàn ông, thấy hắn dẫn cô bé về nhà.



Lúc đó, anh cũng không biết Đỗ Kiêu Kiêu bị bắt cóc, anh chỉ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu bị ba ngược đãi mà thôi.



Anh lén lút đi ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy Đỗ Kiêu Kiêu yếu ớt nằm trên giường, anh cứ nghĩ Đỗ Kiêu Kiêu đang đói bụng mà thôi, nhưng sau đó anh mới biết được cô bị người đàn ông kia đánh.



Khi ấy, Cố Bách Chu nghĩ, gầy như vậy, chắc là đã lâu rồi không được ăn uống đầy đủ, nghĩ một lát, anh tìm cách đưa chút thức ăn cho cô.



Nhưng lúc anh vừa mua thức ăn về tới, lập tức phát hiện người đàn ông kia đã dẫn cô bé ra khỏi cửa.



Anh không yên tâm, lén lút đi theo sau, thấy ánh mắt âm độc của người đàn ông, trong lòng anh vô cùng kinh sợ, muốn tìm người giúp đỡ, nhưng nhìn khắp nơi xung quanh, anh cũng không phát hiện thấy bóng dáng người nào.



Thì ra bọn họ đã tới ngoại ô rồi.



Người đàn ông kia mang Đỗ Kiêu Kiêu tới một căn phòng nhỏ.



Không biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì.
"Cái này, coi như là phần thưởng của anh vậy." Đỗ Kiêu Kiêu không được tự nhiên quay lại, thấy Cố Bách Chu mỉm cười, cô hung dữ uy hiếp: "Ăn hết cho em! Nghe không hả?"



"Được..."



Đỗ Kiêu Kiêu húp một muỗng canh, rồi hỏi Cố Bách: "Những tấm hình kia khi nào thì mới đăng được?"



Cố Bách Chu nghĩ một lát rồi nói, "Nếu nhanh thì ngày mai có thể sẽ được đăng lên."



Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt lại, vỗ bàn, "Vậy ngày mai đi, em không đợi được nữa đâu."



Vì vậy, sáng hôm sau, Đỗ Hồng Bân vừa đi họp về, văn phòng đột nhiên có người gõ cửa.



Thư ký Dương dè dặt đi vào.



"Có chuyện gì?" Đỗ Hồng Bân không ngẩng đầu lên hỏi.



"Tổng, tổng giám đốc Đỗ, bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn gặp ông..."



Đỗ Hồng Bân nhíu mày, "Tôi nhớ hình như tôi không có hẹn bọn họ mà."



Thứ ký Dương run rẩy đặt tờ báo lên trước mặt ông.



"Tin nóng! Chị em Đỗ thị bất hòa*, cô em gái là thủ phạm của vụ bắt cóc"



Bên dưới kèm theo tấm hình cô gái đang nói chuyện với hai tên cướp. Có cả tấm hình của bọn cướp ngày hôm qua, tuy hơi mờ, nhưng người nào mắt sáng vừa nhìn sẽ lập tức nhận ra cô gái đó chính là Đỗ Khanh Khanh.



Hơn nữa, phía trên còn viết Đỗ Khanh Khanh sai bọn cướp bắt cóc mình và chị, đều là vì tài sàn.



Đỗ Hồng Bân lập tức nổi giận, quăng tờ báo trong tay xuống đất, cảm thấy vẫn chưa hết giận, ông đẩy cửa đi về nhà.



Thư ký Dương vô cùng sợ hãi, đứng yên không dám nhúc nhích.



Đỗ Hồng Bân vừa ra khỏi công ty liền bị đoàn phóng viên vây quanh.



"Tổng giám đốc Đỗ, xin hỏi những gì trên báo viết là sự thật sao?"



"Đỗ Khanh Khanh thật sự là thủ phạm bắt cóc ư?"



"Xin hỏi, hành động quá trớn này của Đỗ Khanh Khanh là có ý gì?"



"Mục đích thật sự của vụ bắt cóc này là gì?"



Đỗ Hồng Bân bị hỏi tới đau đầu, ông bảo bảo vệ chặn những người phóng viên kia lại, rồi ngồi lên xe, vội vàng về nhà.