Nữ Phụ Trở Về

Chương 55 :

Ngày đăng: 01:58 19/04/20


Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu tới Khương gia đúng lúc bắt Khương Thì Lễ chuẩn bị ra ngoài.



"Chú Khương."



Khương Thì Lễ quay đầu nhìn hai người, bởi vì cô quen với Phó Vũ Khiết, nên ông cũng hơi có thiện cảm với Đỗ Kiêu Kiêu, vì vậy ông dừng chân, "Có chuyện gì à?"



Đỗ Kiêu Kiêu đi tới nhìn ông, "Bây giờ chú Khương đang có việc gấp sao?"



Khương Thì Lễ sững sờ, "Tàm tạm, không gấp lắm."



"Bọn con có chuyện quan trọng muốn nói chú. Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu tương đối nghiêm túc khiến Khương Thì Lễ cũng nghiêm túc theo.



Khương Thì Lễ dẫn hai cô tới thư phòng, thấy các cô đã ngồi xuống ghế, ông chậm rãi hỏi: "Chuyện gì vậy?"



Cố Nhiễm đưa cho ông tờ xét nghiệm mà cô ấy luôn cầm trong tay.



Khương Thì Lễ cầm lấy, ông thản nhiên nhìn qua một lượt, "Cái gì đây?"



"Giám định DNA."



"Chú biết, nhưng cái này là hai đứa làm cho chú ư?" Khương Thì Lễ hơi mất kiên nhẫn, ông không thích vòng vo với tiểu bối.



Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Xin hỏi chú Khương một câu, chú thấy con gái Khương Tình của chú thế nào?"



Ánh mắt sắc nhọn của Khương Thì Lễ nhìn cô.



Đỗ Kiêu Kiêu không né tránh, hai người nhìn thẳng vào nhau.



"Chú không muốn đánh giá con bé nhiều." Khương Thì Lễ từ từ nói: "Con bé đã lớn rồi, chuyện của nó thì nó phải tự quyết định."



"Lỡ như cô ta phạm phải sai lầm giống như Đỗ Khanh Khanh thì sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp.



"Vậy thì cũng sẽ phải chấp nhận kết quả như Đỗ Khanh Khanh thôi." Khương Thì Lễ không lo lắng trả lời.



"Nếu là Khương Hoán thì sao?"



"Nó thì chú không biết." Khương Thì Lễ nhàn nhạt liếc nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Rốt cuộc là con đang muốn nói cái gì?"



Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Con chỉ muốn biết địa vị của Khương Tình trong lòng chú Khương đây mà thôi."



Khương Thì Lễ vỗ bàn, "Hình như đây đâu phải là chuyện hai đứa nên hỏi đâu nhỉ?!"



Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Nhưng con chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi, vì đây chính là thứ quyết định sau khi nghe được tin tiếp theo chú vui hay buồn đấy."



"Tin gì?" Khương Thì Lễ nhìn cô.



"Tờ giám định DNA này chính là của chú và Khương Tình."



"Con nói cái gì?!" Cuối cùng, sắc mặt của Khương Thì Lễ cũng thay đổi.



Ông lấy tờ giấy, xem đi xem lại nhiều lần, cắn răng nói: "Không có quan hệ..."




Phó Vũ Khiết thở dài, lắc đầu nói: "Hai đứa không hiểu đâu..."



Đỗ Kiêu Kiêu nắm tay bà, "Bọn con hiểu chứ, con biết trong lòng dì có nút thắt, nên dì mới không thể tha thứ cho chú Khương được.



Phó Vũ Khiết rũ mắt, "Đúng là dì có nghĩ tới, cứ tha thứ cho ông ấy là được, cố chấp hoài làm gì. Nhưng vừa nhớ lại... Dì không dám tha thứ cho ông ấy."



"Nếu con cho dì biết, nút thắt trong lòng dì đã mở được rồi thì sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhét tờ xét nghiệm vào tay bà, "Dì xem đi?"



"Đây là cái gì?" Phó Vũ Khiết tò mò nhìn.



"Là giám định DNA của Khương Tình và chú Khương."



Phó Vũ Khiết cầm một lát rồi trả lại cho Đỗ Kiêu Kiêu.



Đỗ Kiêu Kiêu không nhận, "Dì xem kỹ trước đã rồi tính."



Phó Vũ Khiết không muốn xem, bà đành bỏ xuống bàn trà.



Cố Nhiễm thở dài, mở phần giám định ra, chỉ vào cho Phó Vũ Khiết xem.



"Không có quan hệ."



"Dì Phó, dì xem, chú Khương và Khương Tình không có quan hệ máu mủ." Cố Nhiễm nắm tay Phó Vũ Khiết, "Cái này là con và Kiêu Kiêu đã giấu mọi người làm, dì đừng nghi ngờ chú Khương."



Phó Vũ Khiết ngạc nhiên nhìn phần giám định, hơn 20 năm trước bà cũng đã xem một tờ giấy tương tự, có điều, tờ giấy đó làm bà đau lòng bấy nhiêu thì tờ giấy này càng khiến bà đau lòng gấp bội.



Chẳng lẽ bà và Khương Thì Lễ chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy chỉ là hiểu lầm thôi sao?



Phó Vũ Khiết không nhịn được lau khóe mắt, "Xin lỗi, dì đi toilet một chút."



Cố Nhiễm ôm cổ bà, "Dì Phó, dì muốn khóc thì cứ khóc đi..."



Phó Vũ Khiết cố gắng kìm cơn đau xót trong lòng, "Dì chỉ... Dì chỉ cảm thấy rất đau khổ, sao dì và ông ấy lại tới mức này chứ."



"Có nguyên nhân thì có kết quả, nếu ông ấy không làm, thì tại sao Y Vân lại cố tình đổ thừa cho ông ấy?" Phó Vũ Khiết vẫn không bước qua được cái hố kia.



Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng nói, "Lỡ như lúc đó chú Khương uống say, nên mới gặp Y Vận. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."



Phó Vũ Khiết không thể nhịn được nữa, bà tự vào vai Cố Nhiễm khóc nức nở.



"20 năm, dì hận ông ấy 20 năm." Phó Vũ Khiết nói nhỏ, "Rõ ràng ông ấy đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng dì, nhưng sao chỉ vừa đảo mắt một cái ông ấy đã phản bội. Dì vẫn luôn tìm lý do gì đó để tha thứ cho ông, nhưng cuối cùng cũng không thể tha thứ được. So với đau khổ một mình, thì thà rằng cứ để ông ấy đau khổ như dì."



"Không phải là không muốn tha thứ. Mà vì dì chỉ quá đau khổ."



Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, rồi nói to, "Lần này bọn con đã tìm cho dì và chú Khương một lý do để tha thứ, dì Phó, dì cảm thấy lý do này thế nào?"



Phó Vũ Khiết nhẹ nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu cười, thanh tao nói: "Lý do này dì nhận, còn lại, phải để xem biểu hiện của ông ấy thế nào nữa."



Cố Nhiễm thầm cười, sở trưởng của chú Khương phải là thể hiện trước mặt dì Phó sao?