Nữ Phụ Trở Về

Chương 57 :

Ngày đăng: 01:59 19/04/20


Phó Vũ Khiết đã về lại Khương gia.



Lúc nghe được tin này, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ cười nhẹ.



Cuối cùng chú Khương cũng đưa tay làm tan mây thấy trăng rồi.



Cố Bách Chu đút cho cô một miếng thịt nướng, "Kiêu Kiêu của chúng ta làm chuyện được một chuyện tuyệt vời."



Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, nhai miếng thịt, cảm thấy hương vị rất thơm, "Cố Bách Chu, tay nghề của anh tiến bộ rồi."



Cố Bách Chu tháo tạp dề ra, đi tới nhéo mũi Đỗ Kiêu Kiêu, "Bởi vì anh còn muốn đút cho em ăn, không chuẩn bị sao được."



Anh thật sự xem chuyện ăn uống của Đỗ Kiêu Kiêu là một chuyện lớn lao.



Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên hơi ngại, "Vậy, anh thích ăn món gì, em sẽ đi học..."



Cố Bách chu mỉm cười, "Trứng xào cà chua."



Đỗ Kiêu Kiêu hơi quẫn, cô nói lớn với anh, "Em nghiêm túc đấy!"



Cố Bách Chu cúi đầu hôn lên trán cô, "Anh cũng nghiêm túc..."



"Hừ!" Đỗ Kiêu Kiêu đẩy anh ra, "Không nói thì thôi, dù sao em cũng chỉ biết lỗi mỗi món trứng xào cà chua, anh đành ăn tạm nhé."



"Ngon mà." Cố Bách Chu nghiêm túc nhìn cô, "Chỉ cần là em làm, cái gì cũng ngon cả."



Đỗ Kiêu Kiêu cười phì một tiếng, "Những lời này phải để dành cho em nói mới đúng, anh làm gì ăn cũng ngon."



Đôi mắt Cố Bách Chu sáng bừng lên, ôm lấy cô, rồi cà vào tóc cô, "Thật à?"



Đỗ Kiêu Kiêu cũng ôm trả lạ anh," Thật đó, anh làm cái gì cho em ăn cũng ngon, ngon nhất luôn đấy. Anh phải là cho em ăn cả đời đó..."



Cố Bách Chu hôn môi cô, nỉ non một tiếng, "Đó là vinh hạnh của anh."



Đỗ Kiêu Kiêu bị anh hôn tới mơ màng, ngay cả bản thân cô đã leo lên bàn ngồi luôn lúc nào cũng không biết.



"Không phải là hồ ly tinh đó chứ?" Cô cười, "Sao bà đây lại bị anh mê hoặc rồi?"



Cố Bách Chu mấp máy môi, lỗ tai đỏ bừng, "Anh biết rồi."



"Biết cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu lấy đũa chọc anh, cái người này lạc đề rồi.



Cố Bách Chu ní nhỏ: "Anh biết em thích anh."



...



Thích cái gì, hình như cô vẫn chưa nói "thích" với Cố Bách Chu cơ mà.



"Này!" Đỗ Kiêu Kiêu không thèm nể mặt, "Hình như em chưa nói thích anh mà."



Cố Bách Chu ngẩn người, "Chẳng phải ý của lời em mới nói là thích sao à?"



Đỗ Kiêu Kiêu cố ý lên mặt, "Em chỉ đùa một chút thôi, ai nói em thích anh chứ."



"À..."



"À là có ý gì?" Đỗ Kiêu Kiêu gần như phát điên.



"Là biết đó."



Đỗ Kiêu Kiêu kìm nén nở nụ cười, "Anh biết cái gì rồi hả?"



Cố Bách Chu không nói gì xoay mặt đi.



"Nói đi." Đỗ Kiêu Kiêu lấy tay chọc anh, "Anh biết gì rồi?"
Đỗ Kiêu Kiêu chỉ tay vào Cố Bách Chu, "Anh! Thành thật khai báo, có phải anh không thích em không?!"



"Sao lại thế được!" Cố Bách Chu căng thẳng nói: "Sao anh không thích em được?"



"Nhất định là anh không thích em, nếu không sao anh lại từ chối yêu cầu của em?" Đỗ Kiêu Kiêu kiên quyết phải thực hiện được.



Cuối cùng, Cố Bách Chu không lay chuyển được cô, đành phải dẫn cô vào phòng mình.



Có điều, trước khi đi, anh vẫn không quên nhắc cô.



"Nói trước nhé, dù có thấy cái gì, em cũng không được giận đâu đó."



Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt, "Không giận."



"Vậy được rồi." Cố Bách Chu mở cửa phòng, khung cảnh bên trong dần lộ ra.



Đỗ Kiêu Kiêu bước vào.



Cũng không có gì đặc biệt, giống nhà cô.



Giường, kệ sách, bàn học.



Vân vân, hình như trên tường hơi nhiều ảnh chụp.



Đỗ Kiêu Kiêu tới gần, tất cả đều là hình của một cô gái.



Từ lúc còn bé, trở thành thiếu nữ, tới khi đã hoàn toàn trưởng thành.



Tất cả đều là cùng một người, hơn nữa người đó đã khiến Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người.



Cố Bách Chu kéo tay cô, gọi nhỏ, "Kiêu Kiêu..."



Đỗ Kiêu Kiêu không để ý tới anh, chạy tới chỗ khác xem.



Tất cả đều là cô.



Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn, cảm thấy chua xót.



"Cố Bách Chu..."



"Anh ở đây." Cố Bách Chu vội chạy tới, "Xin lỗi, Kiêu Kiêu. Anh..."



"Cố Bách Chu, anh thích em nhiều vậy à?!" Đỗ Kiêu Kiêu bổ nhào vào lòng anh.



Cố Bách Chu ôm cô thật chặt, không nói gì.



Đỗ Kiêu Kiêu biết Cố Bách Chu thích mình, nhưng không biết thì ra anh thích cô nhiều tới vậy.



"Nếu em không thích anh... Có phải anh sẽ biến thái như vậy nữa không..." Đỗ Kiêu Kiêu há miệng cắn cổ Cố Bách CHu.



Cố Bách Chu cười cười, "May mà em cứu vớt anh."



Đỗ Kiêu Kiêu khẽ rên một tiếng, "Em đây chỉ đang hy sinh mà thôi."



"Sợ sao?" Cố Bách Chu hỏi cô, "Anh thích em... Em sợ à?"



Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, "Tại sao em phải sợ, chẳng phải anh thích em sao? Anh sẽ làm tổn thương em à?"



"Đương nhiên là không rồi!" Cố Bách Chu ôm chặt cô.



"Em đây có gì phải sợ?" Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Anh thích em như vậy... Em vui lắm đó."



Anh nghĩ là không thể chịu nổi được, nhưng em thích cái giá này đấy. Một người đàn ông hoàn mỹ thế này, em làm sao có thể để anh có khuyết điểm được.