Nữ Phụ Trở Về

Chương 61 :

Ngày đăng: 01:59 19/04/20


Đúng lúc Đỗ Kiêu Kiêu vừa mới nhớ tới Lâm Trí Hiên, anh ta lại xuất hiện trước mặt cô.



Hôm nay tan học, Đỗ Kiêu Kiêu dọn dẹp sách vở chuẩn bị về nhà, nhưng lại bị đám đông chặn lại.



Cô không phải là người nhiều chuyện, nên muốn chen ra ngoài.



Nhưng không ngờ, vừa đi vào trong đám người, mọi người lập tức tản ra xung quanh cô, tạo thành một vòng tròn, chừa lại một chỗ khá to, bên trong có một người đàn ông.



"Kiêu Kiêu." Ngươi đàn ông kia cầm hoa cười với cô.



Đỗ Kiêu Kiêu sừng sỡ đi tới.



Người đàn ông quỳ một chân, đưa hoa tới trước mặt cô.



"Kiêu Kiêu, xin lỗi."



Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào, có cả những cô gái đã tưởng tượng người đứng trong đó là mình.



Đỗ Kiêu Kiêu xúc động nhận đóa hoa, rồi bất chợt ném vào mặt anh ta.



Lâm Trí Hiên bối rối trước hành động ngoài ý muốn của Đỗ Kiêu Kiêu, anh ta xoay người nhặt đóa hoa lên.



Dù là vậy, nhưng cơn giận của anh ta chỉ thoáng qua thôi, anh ta đứng lên, đi tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, áy náy nói: "Kiêu Kiêu, xin lỗi, trước kia là anh không đúng, anh đã làm tổn thương em."



Đỗ Kiêu Kiêu chống cự lui về sau, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh ta, "Lâm Trí Hiên, đây là những gì anh muốn nói à?"



"Kiêu Kiêu." Lâm Trí hiên tiến lên, muốn bắt lấy tay của Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng lại bị cô né tránh, "Anh chỉ muốn xin lỗi em, anh biết anh sai rồi."



Lúc này, ánh mắt Lâm Trí Hiên vô cùng thành khẩn, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ bị nhấn chìm vào trong đó.



Đỗ Kiêu Kiêu thờ ơ, "Nói hết chưa?"



"Gì cơ?" Lâm Trí Hiên sửng sốt.



"Nói xong rồi thì tôi đi nhé?" Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng mà xa cách, dường như những mê luyến trước đây với anh ta chỉ là do anh ta ảo tưởng.



Đỗ Kiêu Kiêu không đợi Lâm Trí Hiên mở miệng, cô ôm sách đi lướt qua anh ta.



Lâm Trí Hiên kéo tay Đỗ Kiêu Kiêu lại, "Đợi đã..."



Đỗ Kiêu Kiêu không tránh được, đành xoay người nhìn anh ta.



Lâm Trí Hiên mới chịu thả tay cô ra.



"Anh biết em hận anh." Lâm trí Hiên cười khổ, "Anh thật lòng xin lỗi em, nghĩ kỹ lại thì, lúc trước anh không biết quý trọn em, bây giờ anh gieo gió gặt bão cũng đáng."



Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt không chuyển động gì.



Tuy mọi người xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn một người đẹp trai lại si tình xin lỗi, trái tim thiếu nữ đã rơi đầy đất rồi.
Cố bách Chu buồn cười vuốt ve lưng cô, "Sao chạy nhanh vậy?"



Đỗ Kiêu Kiêu hừ một tiếng, "Có phải anh định sẽ đi ra nước ngoài không?"



"Cái gì?" Cố Bách Chu ngẩn người, "Anh đâu có nói sẽ ra nước ngoài đâu."



Đỗ Kiêu Kiêu không tin, kiếp trước, vừa tốt nghiệp đại học xong, Cố Bách Chu lập tức đi nước ngoài, mãi tới khi Đỗ Kiêu Kiêu bị tai nạn nằm viện anh mới trở về.



Cố Bách Chu nghiêng đầu, "Kiêu Kiêu, em muốn anh đi nước ngoài à?"



"Sao có thể như vậy được!" Đỗ Kiêu Kiêu thốt lên, nhưng một giây sau cô lại vòng vo, "Nếu... Anh muốn đi, em cũng không ngăn anh được."



"Sao anh lại muốn đi cơ chứ?" Cố Bách Chu khó hiểu nhìn cô, "Chẳng lẽ em muốn đi à?"



Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Ý anh là, nếu em đi thì..., anh cũng đi sao?"



"Dĩ nhiên." Cố Bách Chu như trẻ con nắm tay cô, "Khó khăn lắm anh mới được ở cùng với em, anh không muốn rời xa em."



Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên hiểu ra.



Kiếp trước, Cố Bách Chu rời đi, có lẽ là vì trong mắt cô chưa từng có anh.



Nên anh mới buồn bã rời đi.



Nhưng bây giờ, cô lại bắt được anh, muốn đi đâu cũng không được.



"Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu khẽ dựa đầu vào người anh, "Đợi anh tốt nghiệp xong, chúng ta đi Anh chơi nhé."



Cô muốn xem nơi mà Cố Bách Chu sinh sống trong bốn năm.



"Được."



"Tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt."



"Được."



"Thịt nướng."



"Được."



"Cả súp gà khoai tây nữa."



"..." Cố Bách Chu do dự nói: "Em có muốn ăn một chút rau không?"



Đỗ Kiêu Kiêu hừ một tiếng.



"Được..."