Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 129 : Sắp xếp

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Editor: Gà



Người ở đây, ai mà không thành tinh chứ? Chuyện vừa xảy ra bên trong, ai cũng đã biết, nhưng không ai dám hỏi, Lan Lăng Yến rất sợ vợ mình bị khi dễ, hơn nữa anh không giống Mộ Thiệu Hoa lo nhiều như vậy, sợ đắc tội Lâm gia không chiếm được lợi, nên trực tiếp hỏi:



“Có chuyện gì xảy ra bên trong vậy?” Vừa nghe anh hỏi, lập tức tai Mộ Thiệu Hoa dựng thẳng lên, tuy nói sau khi trở về có thể hỏi Điền Ngọc Hinh, chẳng qua trí tò mò, ai cũng có.



Ninh Vân Hoan chưa kịp mở lời, Mộ Minh Lệ đã nở nụ cười: “Có chuyện gì đâu, vừa nãy mẹ cháu bị vấp ngã, ta để nó trở về phòng nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm nữa, các người cũng nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Bà vừa dứt lời, ba Lan cũng cười nói: “Nếu bà ngoại đã nói thế, các con hãy về trước đi, lời nên nói ba cũng nói xong rồi, sáng sớm ngày mai ba và mẹ con sẽ đi, không cần tiễn.”



Lan Lăng Yến không thèm nhìn ông, ba Lan bất giác xấu hổ, ánh mắt chứa ý cười.



Mộ Minh Lệ đã lên tiếng, người Mộ gia chỉ có thể cáo từ. Lan Lăng Yến dắt Ninh Vân Hoan ra xe, mãi đến khi xe xuống núi, anh vẫn không từ bỏ hỏi: “Ở trong đó bị khi dễ phải không?”



Ninh Vân Hoan không thèm để ý đến anh, mặt xoay qua chỗ khác, Lan Lăng Yến nâng mặt cô lên, không hề tức giận tính khí nóng nảy của cô, nhéo mặt cô, lại hỏi: “Bị khi dễ đúng không?”



Gương mặt thanh lãnh của anh hiện lên một chút quan tâm, ánh mắt đen nhánh như mực vẫn hàm chứa kiên trì, đôi mày dài như nước ẩn hiện dưới mái tóc. Nét mặt thản nhiên nhưng vô cùng đẹp, nhìn dáng vẻ anh kiên trì, tựa như sẽ không bỏ qua nếu không biết đáp án, Ninh Vân Hoan biết tính anh, thở dài, kéo tay anh xuống, nhưng bị anh nắm chặt, rồi mới nói:



“Mẹ anh nói em bị Đông Phương Ngạo Thế chạm vào rồi. Nói em dơ bẩn không xứng với anh, muốn em buông tay.” Lời nói của cô khiến đôi mày Lan Lăng Yến nhanh chóng nhíu lại, biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lóe hung quang, như giông bão sắp đến, mang đến cho người khác một cảm giác bất an kỳ dị.



“Kệ bà ta!” Sau một lúc lâu, Lan Lăng Yến bình tĩnh trở lại, vẻ nguy hiểm trong ánh mắt giảm xuống rất nhanh, ngoài dự đoán của Ninh Vân Hoan. Anh không tức giận, ngược lại giúp Ninh Vân Hoan sửa lại tóc, ôm cô vào lòng rồi không lên tiếng nữa.



Thà rằng anh nói một câu còn đỡ hơn. Bây giờ cứ trầm mặc như vậy. Điều này càng khiến Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút không đúng, vốn không quan tâm đến chuyện này, ngược lại hiện giờ anh khiến cô nghĩ đến chuyện đó, nên giãy ra muốn ngồi thẳng, tay để lên ngực anh có chút kỳ quái hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì mà em không biết đúng không?”



Lan Lăng Yến nhắm mắt lại không nói gì, anh cứ như vậy. Ninh Vân Hoan càng cảm thấy không đúng, bắt chước nâng mặt anh lên muốn dùng tay mở mắt anh ra, lập tức Lan Lăng Yến mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, lúc này Ninh Vân Hoan mới phản ứng kịp vừa nãy bản thân đã phạm phải điều gì. Sau lưng đã xuất hiện mồ hôi lạnh.



Gần đây quả thật cô hơi lớn gan rồi, nghĩ rằng Lan Cửu có cảm giác đặc biệt với cô. Lá gan cô bắt đầu lớn hơn, không sợ hãi anh như trước, chuyện dùng tay mở mắt anh có khác nào nhổ răng hổ đâu, hiện tại không nói cô có dám không, sau khi làm rồi mắt cô có còn toàn vẹn không cũng không biết, Lan Lăng Yến cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cô cứng ngắc đặt tay lên gò má anh, không dám động đậy nữa.



Nhìn cô bị dọa sợ, trong lòng Lan Lăng Yến nhịn cười, ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói:




Lúc đầu trong lòng bạn học nữ có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, đã vội vàng lui qua một bên, Phó Viện cầm lấy túi xách trong tay mình, dáng vẻ giả vờ như muốn nhìn đông nhìn tây, ngẩng đầu định ép buộc Ninh Vân Hoan nói hai câu, đột nhiên sau lưng không biết từ đâu mạnh mẽ truyền đến một trận, tóc ả bị kéo, dùng lực rất lớn kéo về phía sau!



Cho đến giờ này, còn có người dám đối xử với ả như vậy!



Trong lòng Phó Viện giận dữ, đang muốn nhìn xem là ai to gan lớn mật dám động tay động chân với ả, thân thể ả đã không tự chủ được bị người kéo qua, ả oán hận, ả ăn mặc xinh đẹp, dù đứng thẳng nhưng do đi giày cao gót nên không ổn định như bình thường, một khi bị người kéo tóc, trong chớp mắt, thân thể ả liền muốn ngã xuống, khi trong lòng Phó Viện giận dữ, thì một bàn tay đã hung hăng tát lên mặt ả!



"Bốp" một tiếng vang thật lớn, trên mặt Phó Viện nóng rát như bị phỏng, người kia đã không chút khách khí lại trở tay tát thêm một cái nữa!



"Phó Viện, gan mày lớn thật đấy!" Một âm thanh ôn nhu vang lên, người kia đã dùng hết lực đẩy Phó Viện một cái, trực tiếp đẩy Phó Viện sắp choáng váng đầu óc đụng vào một cái bàn, sau đó để ả chật vật không chịu nổi té xuống đất, mới quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan cười cười: "Hoan Hoan, không có việc gì chứ?"



Nghe được thanh âm đó, trên mặt Phó Viện vặn vẹo, ả bị đánh hai bạt tai trước mặt mọi người, mà kẻ đánh ả lại là chị em tốt trước đây của ả, ả không lập tức đứng lên, hầu như ả có thể thấy ánh mắt kinh ngạc và giật mình của các bạn học bên cạnh, vẻ mặt này còn khó chịu hơn khi bị cười nhạo, khi ả đang có chút hoảng sợ, Lý Phán Phán lại kéo tóc ả, nhấc ả lên.



"Thật đúng là chị em tốt của tôi nha, không những muốn mượn gia thế Lý gia, còn muốn muốn hưởng thụ toàn bộ của tôi, hiện tại đàn ông của tôi cậu cũng muốn dùng, thế nào? Tần đại ca không tệ chứ? Xem ra cậu chăm sóc anh ta cũng không tồi nhỉ, nếu không sao anh ta có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhiều hơn cả tiểu minh tinh trước đây, khoảng thời gian trước tôi nghỉ ngơi dưỡng thương, phiền cậu giúp tôi hầu hạ ta vị hôn phu rồi!"



Thanh âm Lý Phán Phán có chút âm trầm, không gặp cô ta một khoảng thời gian rồi, xem ra cả người thay đổi rất nhiều, trong mắt đã lộ ra vài phần hung ác nham hiểm, nhìn có chút dọa người, lúc này đột nhiên tính tình cô ta biến đổi bắt đầu đánh người, bạn học xung quanh vốn hơi giật mình, sau khi nghe rõ ràng ý tứ trong lời nói của Lý Phán Phán, đều bừng tỉnh đại ngộ.



Mới hiểu được Phó Viện thông đồng với vị hôn phu của Lý Phán Phán, khó trách hai chị em tốt này trở mặt, Lý Phán Phán ôn nhu thiện lương căm hận xuống tay đánh ả!



Một khi các học sinh suy nghĩ cẩn thận những việc này, lúc này bụm mặt, cảm thấy dáng vẻ hoảng sợ của Phó Viện hết sức trơ trẽn. Trước kia Lý Phán Phán đối tốt với Phó Viện bao nhiêu, bạn cùng lớp đều nhìn thấy, Lý Phán Phán có gì, gần như Phó Viện cũng đều sẽ có một phần, Phó gia cũng không phải là kẻ có tiền gì, rất nhiều thứ ả có, không nhất định có tiền là có thể mua, ở lớp Lý Phán Phán có tiếng ôn nhu thiện lương, như thiên sứ, là ai mua cho Phó Viện, mọi người đều rõ ràng.



Lý Phán Phán đã có vị hôn phu đính hôn từ lâu, chuyện này không có gì bí mật, trước đây có cậu ấm lớp khác theo đuổi Lý Phán Phán, từng bị người tự xưng là vị hôn phu của cô ta đánh cho một trận, nguyên do thế lực đối phương không nhỏ, bị đánh không nói, hiện tại vẫn tạm nghỉ học ở nhà không dám đi học, bạn cùng lớp đều đã hiểu rõ thân phận vị hôn phu của Lý Phán Phán không thấp.



Đột nhiên lúc này khuê mật trước đây có quan hệ vô cùng tốt trở mặt, trong lòng các học sinh đều rất giật mình, đột nhiên quan hệ giữa Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan trở nên tốt đẹp, mà Phó Viện lại bị đánh, luôn vô cùng oán hận Ninh Vân Hoan, trong đầu các bạn cùng lớp có chút suy nghĩ, lúc này có thể hiểu được vì sao Lý Phán Phán và Phó Viện muốn trở mặt rồi!



Muốn tiền bạc của người khác thì thôi, còn muốn luôn cả đàn ông của người ta, mặc dù không chắc người khác sẽ không làm loại chuyện này, nhưng bây giờ tội của Phó Viện bị người đưa ra ánh sáng, đương nhiên khiến người cười nhạo