Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 142 : Tin tức

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Editor: Gà



Lý Phán Phán biết nhìn ánh mắt người khác, lúc này thấy cô thật sự bị hù dọa, vội vàng nhịn cười bồi tội, đang muốn nói thêm vài câu với cô, thì các bạn khác đã thấy hai người, vẫy tay với các cô: "Hoan Hoan, Phán Phán, các cậu mau đến xem nè, Minh Ngọc bị lên báo rồi!"



Các bạn học đều đã cầm tờ báo trên tay, dáng vẻ thảo luận khí thế ngất trời, có người đã nóng nảy nói: "Không nghĩ đến Minh Ngọc là người như vậy, uổng công trước kia tớ thích anh ta như thế."



Nghe thấy người mình chưa kịp chỉnh mà đã gặp xui xẻo, Ninh Vân Hoan áp chế chuyện trong lòng, nảy sinh vài phần hứng thú, đi đến cầm lấy tờ báo.



Đầu đề trên trang báo giải trí hôm nay dùng chữ màu đen phóng to rất bắt mắt viết: Đêm khuya Minh Ngọc trở về, đã hành hung tài xế!



Bên cạnh đính thêm vài tấm chụp cảnh Bạch Minh Ngọc chật vật, phía sau  rõ ràng  có thể nhìn thấy chữ của cục cảnh sát, tóc tai Bạch Minh Ngọc tán loạn, khuôn mặt chật vật, tuy cậu ta đã cố gắng đưa tay che mặt, nhưng sao có thể so được với cái mũi còn thính hơn cún của đám phóng viên trước mặt, hoàn toàn không còn chỗ ẩn núp, đèn flash khiến vết thương và thần sắc hung ác nham hiểm trên mặt toàn bộ thể hiện ra hết, quần áo bị xé rách nát, một người đàn ông trung niên bị quấn vải trắng trên đầu đang chỉ vào mũi mình, đoán chừng là góc chụp có vấn đề, có thể nhìn thấy hai cái lỗ mũi to tướng và răng nanh khi gã nói chuyện, chỉ xem ảnh chụp có thể nhìn ra dáng vẻ kích động.



"Trước kia tớ thích anh ấy như vậy, xem anh ta là thần tượng, không ngờ anh ta là người như thế." Một bạn học cất giọng nhẹ nhàng, hừ lạnh nói.



Trên báo viết Bạch Minh Ngọc bí mật về nước, đêm khuya bắt taxi ra khỏi thành phố. Kết quả sau khi đến nơi thì không có tiền trả tiền xe, nên xảy ra tranh chấp với tài xế rồi hai người đánh nhau, tài xế nổi giận gọi điện thoại tố cáo.



Phía dưới là một đoạn phỏng vấn tài xế được ghi bằng chữ nhỏ, đại khái chính là Bạch Minh Ngọc không cho dừng xe, người không biết còn nghĩ cậu ta làm chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng, linh tinh lang tang gì đó nữa. Theo lời của các bạn cùng lớp Ninh Vân Hoan có thể nghe ra, có lẽ Bạch Minh Ngọc đã gặp xui xẻo lớn rồi.



Không biết có phải vì bản thân khó chịu nên khi thấy tình cảnh người ta không tốt, Ninh Vân Hoan lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều. Bạch Minh Ngọc là người mắt mọc trên đỉnh đầu, cả đời vận khí tốt chưa từng chịu bất cứ suy sụp nào vậy mà cũng có hôm nay, thật sự hả lòng hả dạ quá!



Sau khi vui vẻ thì Ninh Vân Hoan cũng vứt chuyện của bản thân ra sau đầu, cầm tờ báo cười tủm tỉm.



Đi về vị trí của mình ngồi xuống, bên cạnh cũng có người ngồi xuống theo, Ninh Vân Hoan tưởng rằng là Lưu Chân, cũng không để ý, ai ngờ Lý Phán Phán nghiêng đầu: "Hoan Hoan, Minh Ngọc này đắc tội với cậu rồi hả? Nhìn anh ta gặp xui xẻo, khiến cậu cười vui đến vậy?"




Bên này chuyện Bạch Minh Ngọc đã truyền khắp Hoa Hạ, trước kia thanh danh Bạch Minh Ngọc có bao nhiêu vang dội, hiện tại ô danh càng thêm vang xa. Nhưng ngoài một số chỉ trích Bạch Minh Ngọc ngồi xe không trả tiền rồi động tay đánh người ra, thì đám cát bụi xung quanh Bạch Minh Ngọc cũng bắt đầu hành động, trong nhà người tài xế đó nhanh chóng bị một đám fan vây quanh, những fan hành người rất có tổ chức kỷ luật, sau khi tài xế kia về nhà thì đã bị bao vây, rất nhiều người bắt đầu ném rác vào nhà tài xế xe taxi ấy, chuyện này trở nên càng náo nhiệt hơn vì đám fan không có lý trí kia, đương nhiên càng diễn càng cháy to.



Lúc này vai nam chính của câu chuyện đang âm u ngồi ở nhà họ Đường, vì sự việc vô cùng náo nhiệt, khiến hiện giờ hầu hết người nhà họ Đường ở Hoa Hạ đều đã trở về nhà.



Đường Tu Viễn cũng bị ông nội Đường Quân gọi trở về, sau khi anh ta nhìn thấy người anh em tốt của mình thì chỉ cười khẽ, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, trực tiếp nói:



"Ba, chút trò cười thôi, chỉ cần đánh sụp mấy cái tòa soạn báo, chuyện này ngày nào đó có thể ép xuống, sao cứ phải làm lớn chuyện như vậy?" Trước kia Đường Tu Viễn ở đế đô vì ông nội Đường Quân nên quen biết được nhiều nhân vật lớn, thậm chí ngay cả hiệu trưởng đại học đế đô Tô Thắng anh ta cũng có thể nói được vài câu, lần này theo ý anh ta chẳng qua chuyện Bạch Minh Ngọc chỉ là nổi lên một ít xung đột với tài xế thôi, không nghiêm trọng lắm, nên không để chuyện này trong lòng, ngược lại nhìn người anh em tốt kia trở nên trầm lặng, thật có chút đồng tình với cậu ta.



"Mày câm miệng cho ông!" Năm nay Đương Quân đã sáu mươi tuổi, mặc quần áo thuần một màu trắng bằng vải bông có thêu chữ phúc, dáng vẻ uy nghiêm và nghiêm túc, mở lời khiến Đường Tu Viễn không dám nhiều lời nữa, chỉ nhìn ba Đường Thiên Hào bên cạnh liếc mắt ra hiệu.



"Ba, con nghĩ chuyện này còn có chút nội tình, không bằng hỏi rõ rồi nói tiếp, tính tình Minh Ngọc được con nuôi từ nhỏ, nên con hiểu rõ nhất, chắc hẳn thằng bé không phải người ngồi xe rồi không trả tiền đâu." Đường Thiên Hào nhìn thoáng qua con trai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Bạch Minh Ngọc đang chật vật, giọng nói trở nên nhẹ hơn: "Minh Ngọc, con trở về khi nào, sao không gọi cho người trong nhà biết? Lần này trở về, vừa lúc vừa qua tiết Đoan Ngọ, vẫn chưa chào thím của con đó..."



Bạch Minh Ngọc có chút buồn bực đẩy tóc, nhưng tốt xấu gì cậu ta vẫn còn lý trí, biết lúc này không thể phát hỏa, nên cố nén khó chịu trong lòng, cào tóc nói:



"Chú Đường, bỏ qua chuyện người tài xế kia đi, thật sự con có một việc." Cậu ta nói xong, rồi nói ra chuyện mình bị trói về cho nhà họ Đường nghe, bỏ qua chuyện cậu ta đến Hawaii nghỉ ngơi, biến thành cậu ta ra nước ngoài quay phim, trước đó Đường Thiên Hào có gọi cho Hoắc Hi vài cuộc, hi vọng anh em bọn họ có thể về nước vào tiết Đoan Ngọ, nhưng lúc đó cậu ta ghét phiền chán, viện cớ đẩy đi, vốn cho rằng sang năm bản thân sẽ về, không ngờ bây giờ xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn như vậy, khiến cậu ta không thể không trở về nhà họ Đường nghĩ cách.



Vừa nghe Bạch Minh Ngọc bị bắt cóc, sắc mặt đám người Đường Quân đều trở nên nghiêm túc: "Người trói con là ai? Có thù với con sao?"



Bạch Minh Ngọc có chút không kiên nhẫn, bây giờ cậu ta còn có một hợp đồng chưa giải quyết, người nhà họ Đường lại chỉ biết hỏi đông hỏi tây, vài năm nay thân phận cậu ta nước lên thì thuyền lên, đâu còn trong thời kỳ cậu ta phải nịnh bợ lấy lòng ai, ngay cả công ty cao cấp nhìn thấy cậu ta còn muốn nịnh bợ cái cây rụng tiền này, hiện tại người nhà họ Đường truy hỏi, Bạch Minh Ngọc vọt lên một sự phẫn nộ, đây là lý do mà cậu ta không thích trở về nhà họ Đường nhất. 



Dường như nhà họ Đường ỷ vào việc nuôi nấng cậu ta và Bạch Minh Xuân, nên cứ thích quản đông quản tây, nói chuyện luôn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, cái gì cũng phải hỏi rõ ràng, cậu ta trở lại nhà họ Đường tựa như có thể nhớ đến việc bản thân ăn nhờ ở đậu, bởi vậy nên không muốn trở lại Hoa Hạ, không ngờ cho đến giờ rất không dễ dàng trở về một chuyến, đương nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua cho người bắt cóc mình, nhưng việc cấp bách là chuyện hợp đồng, đám người này không biết phân biệt chuyện nào quan trọng và chuyện nào không à!