Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 156 : Hôn lễ (1)

Ngày đăng: 21:28 21/04/20


Editor: Gà



Cố nén suy nghĩ muốn giết người, Lan Lăng Yến cứng mặt: "Em nên tin anh, anh biết trong lòng anh muốn gì, trước đây không có em, chẳng lẽ em nghĩ rằng không có phụ nữ muốn tiếp cận anh sao?" Anh không dùng từ thích, bởi vì đối với anh ‘thích’ là một từ đặc biệt, anh chỉ muốn dùng cho hai người, mà không nghĩ sẽ có thêm người khác vào, không những sỉ nhục tình cảm giữa hai người, mà còn sỉ nhục anh.



"Em nghĩ rằng trước kia không có phụ nữ sao? Trước kia anh đều không thèm chú ý người khác, em nghĩ rằng ý chí của anh không kiên định với em, về sau sẽ để ý người khác sao?" Lan Cửu suýt nữa bị tức chết, ánh mắt anh lộ ra khói mù, lúc này tay ôm chặt eo cô, chỉ sợ bản thân nhịn không được bóp cổ cô: "Trước kia anh đều không thèm nhìn người phụ nữ khác, ngay cả phụ nữ anh cũng không đến quá gần, thậm chí hoàn toàn không tín nhiệm bọn họ, làm sao có thể sẽ không cần em? Người có xuất thân như anh, hoàn toàn không được có nhiều phụ nữ." Đối với anh, có nhiều phụ nữ chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.



Ba Lan lợi hại, bất cần đời như vậy, cho dù không thật sự thích Lâm Mẫn, nhưng vài chục năm nay bên cạnh cũng chỉ có một người phụ nữ là bà ta, cho dù tình yêu không trung thành kính dâng cho bà ta, nhưng thân thể trung thành là điều chắc chắn, nếu đời này Lan Lăng Yến không gặp được Ninh Vân Hoan, anh cũng sẽ không phóng túng bản thân, người thừa kế Lan thị, cho đến bây giờ đều lấy sự nghiệp làm trọng, chứ không phải chú trọng đến phụ nữ, nếu không có Ninh Vân Hoan, Lan Cửu vẫn sẽ dã tâm bừng bừng, chứ không cần giăng bẫy xung quanh như vậy.



Vốn cho rằng sau khi thành thật thì đợi chờ mình sẽ là an ủi và cẩn thận dịu dàng trấn an, nhưng Lan Cửu không thoải mái, cả người Ninh Vân Hoan đều đã bị che kín, đây là một biệt thự nhỏ ** tạo thành khách sạn, lúc bị Lan Cửu kéo về thì hai người ở tạm phòng nhỏ ở đây, Ninh Vân Hoan nhìn đôi mắt ưng đáng sợ của anh, sợ tới mức run rẩy, lại hối hận không ngừng.



Nếu không nói ra thì bây giờ bản thân còn mang thân phận người bị hại, luôn luôn cẩn thận với anh, vì sao bây giờ mọi chuyện lại đảo ngược rồi hả? Ninh Vân Hoan hối hận, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.



Ở trong phòng hồi lâu, vì chênh lệch múi giờ, lúc này Hy Lạp vẫn chỉ mới chạng vạng mà thôi, trời chiều vẩy trên mặt biển, khiến mặt biển phủ thêm một màu vàng nhạt xinh đẹp, đám mây trên bầu trời in xuống mặt biển tựa như con sóng, trong sóng xanh dập dờn, ngẫu nhiên sẽ thấy một vài cánh hải âu bay lướt qua, phong cảnh xinh đẹp sạch sẽ như được vẽ trong bức tranh dầu.



Sau khi hai người đến phòng ăn, lúc này nhóm người ba Lan đang ăn cơm ở đó. Vì đây là sản nghiệp nhà họ Lan, người ** đến đây đã sớm đi khỏi. Trong phòng ăn to lớn, ở bàn dài, đã ngồi đầy người, đang nhìn hai vợ chồng nắm tay bước đến, Mộ Minh Lệ lập tức xoay người vẫy tay với Ninh Vân Hoan:



"Mau đến đây. Đang chờ hai đứa đấy."



Trước kia tuy nói hai người đã kết hôn, nhưng có thể Ninh Vân Hoan chưa từng thật sự xem Lan Cửu là người thân của mình, cho nên khi nhìn nhóm người Mộ Minh Lệ thì sẽ nhớ đến thân phận của bọn họ, sẽ mang theo một chút cẩn thận và cung kính, cũng không phải kiểu người dễ dàng quen thuộc với trưởng bối, lúc này không biết thế nào, khi nhìn thấy Mộ Minh Lệ cười vẫy tay với mình, Ninh Vân Hoan đã không thấy cảnh giác như trước, ngược lại hơi xấu hổ, sau khi lên tiếng thì rút khỏi tay Lan Cửu, đi đến chỗ Mộ Minh Lệ.



Nhìn thấy động tác của cô, Mộ Minh Lệ khẽ cười, mẹ Ninh đang ngồi bên cạnh bà. Nhìn thấy hai vợ chồng đến, mọi người vội vàng nhường chỗ, Lan Cửu vốn đang nắm tay Ninh Vân Hoan, bị cô rút tay ra thì hồi lâu sau mới nắm thành quả đấm, nhìn Ninh Vân Hoan cười tỏ vẻ khó xử với Mộ Minh Lệ. Do dự một chút, đầu ngón tay khẽ giật, vẫn đi đến chỗ Lâm Mậu Sơn đang vẫy tay về phía anh.



Anh biết đạo lý dục tốc bất đạt, bây giờ cô gái này xấu hổ, tâm trạng chắc chắn sẽ thay đổi, tuy anh muốn cô mọi nơi mọi lúc đều tựa vào bên cạnh mình, nhưng lúc này vẫn không nên sốt ruột, thái độ cô có biến hóa là chuyện tốt, Lan Lăng Yến không muốn nhẫn tâm ép cô, chỉ phạm sai lầm một lần, sau khi biết thủ đoạn kia không hiệu quả, thì phải đổi cách khác.
"Nếu không cậu đi với anh ấy đi." Lúc này Lan Lăng Yến (bản raw là Ninh Vân Hoan nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đổi) ở đây, tất cả mọi người đều hết vui rồi.



Có chút nghiến răng nhìn thấy các cô gái đều lộ ra vẻ mặt "cậu nhanh đi đi", Ninh Vân Hoan oán hận bị Lan Lăng Yến lôi đi mất. Các kiến trúc Hy Lạp rất có ý tứ, biệt thự truyền thống ** phần lớn đều có tạo hình không giống nhau, trông vô cùng xinh đẹp. Đi dạo ở khách sạn một lát, buổi chiều lại đi xuống phố, cảm nhận được sự nhộn nhịp của mọi người **, loại cảm giác này tốt hơn ở khách sạn nhiều, hai ngày thoáng chốc đã qua.



Hôn lễ và quy trình đã có chuyên gia sắp xếp, Ninh Vân Hoan rất ít phải quan tâm, chỉ cần sáng sớm cô thức dậy cứ đờ đẫn để người ta xem như khúc gỗ, để mặc người ta rửa mặt chải đầu, hoá trang thay đồ là xong. Nhưng ngoài dự liệu của cô, là ngoại trừ mẹ Ninh và ba Ninh ra, Lâm Mẫn cũng ở cạnh cô, Mộ Minh Lệ ở ngoài nói chuyện phiếm với nhóm người Mộ phu nhân, xem như giúp cô chào hỏi khách khứa. Lâm Mậu Sơn cũng phụ trách tiếp rất nhiều các đại lão, tình cờ giúp cô gia tăng phân lượng trong mắt ** các đại lão hơn.



"Đừng căng thẳng." Cũng sớm đã thay áo cưới khảm kim cương rồi, bên ngoài là ren kết hợp với mảnh kim cương, sức nặng của áo cưới không nhẹ. Hơn nữa ngoài đẹp ra, còn muốn để cô thoải mái, áo lót áo cưới cũng khá dày hơn bình thường, đợi khi người ta thay quần áo rồi hóa trang xong, Ninh Vân Hoan đã có chút ngồi không yên, tuy trong khách sạn mở điều hòa, nhưng trên trán cô vẫn thấm ra một lớp mồ hôi.



Mẹ Ninh nhìn dáng vẻ con gái lên xe hoa, vẻ mặt vui mừng, bà còn chưa mở lời, Lâm Mẫn đã nghiêm túc trấn an cô một câu.



Từng nhiều lần xuất hiện với Lâm Mẫn, nhưng đây là lần đầu tiên vẻ mặt bà ta dịu dàng như vậy, Lâm Mẫn cúi thấp đầu, ánh mắt có chút lay động: "Phụ nữ đều phải trải qua cửa ải này, lúc trước mẹ kết hôn cũng rất căng thẳng. Mẹ của mẹ nói cho mẹ biết, nếu con đã chuẩn bị tốt để đối mặt với hôn lễ này, thì con không cần lo lắng, nếu con vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện đã đến nước này, cho dù căng thẳng cũng vô dụng thôi."



Giọng nói của bà ta không phải dịu dàng lắm, nhưng kỳ lạ lại có thể khiến Ninh Vân Hoan bình tĩnh lại. Quả thật cô hơi lo lắng, trước đây khi cô thấy trong khách sạn toàn những người xa lạ, trước đó một người phụ nữ xa lạ lãnh diễm đã từng vào phòng cô dâu, ánh mắt bà ta chứa đầy đao quang kiếm ảnh, lần này khác với lúc hai người đăng ký, cô thật sự đã bước vào gia tộc Lan thị, phải đối mặt với kết quả khổng lồ kia.



"Con, mẹ, người vừa nãy là..." Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân đã bình tĩnh lại, nhưng khi cất lời thì giọng nói đã mang theo độ rung, Lâm Mẫn có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô lo lắng như vậy, Lâm Mẫn bất ngờ nở nụ cười, vừa cầm lấy đồ trang sức kim cương trên bàn, thấy nhóm thợ hoá trang đã trang điểm cho Ninh Vân Hoan gần xong, nên dứt khoát giúp cô đeo lên:



"Chỉ là một người nhà thất bại thôi, trên danh nghĩa là trưởng bối của con, nhưng chỉ là kẻ thất bại, bọn họ không có tư cách nhậm chức trưởng bối của con, nhìn thấy bà ta, kêu một tiếng nhị phu nhân đã xem như khai ân rồi." Trong giọng nói của Lâm Mẫn mang theo ngạo khí, khiến Ninh Vân Hoan lập tức rõ ràng thân phận của người phụ nữ vừa mới đến kia, chắc là một trong phu nhân của anh em ba Lan, dựa vào cách thức cạnh tranh tuyển chọn gia chủ của nhà họ Lan như vậy, đương nhiên người thắng làm vua, người thất bại ở nhà họ Lan đều đã không được tính nữa, nghe ý tứ trong lời Lâm Mẫn, những người này chỉ có một danh hiệu mà thôi.



Một câu đơn giản rõ ràng đã cho thấy phương thức tàn khốc của việc tranh cử kế thừa nhà họ Lan, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân nên vui mừng khi Lan Cửu đã đắc cử, cô không cần sợ bị một người mang danh hiệu phu nhân nào đấy khinh thường nữa, nhưng lúc này cô mới thật sự ý thức được, mới hiểu được lúc trước cô đưa con trai đến nhà họ Lâm là có bao nhiêu chính xác, tuy về sau con trai mang họ Lâm, nhưng thằng bé vốn đâu mang cùng họ với cô đâu, thằng bé họ gì Ninh Vân Hoan thật sự không thèm để ý, nhưng là một người mẹ, cô nghĩ nếu thằng bé có thể thoát khỏi họ Lan, do đó có thể thoát khỏi những thứ nguy hiểm này, trong lòng cô cảm thấy có chút may mắn.



"Người họ Lan rất nhiều, không cần để ý đến ánh mắt của những người này, tối đa vài năm nữa, bọn họ sẽ trở thành người hầu, giúp việc để con sử dụng." Tuy nói là người thất bại nhưng vẫn treo một cái họ Lan, nhưng thật ra chưa ai biết, người không có bản lĩnh chỉ có thể dần dần biến mất ở gia phả nhà Lan thị, một thế hệ người cạnh tranh này đều đã mất đi tư cách, biểu thị tài nguyên khổng lồ của Lan thị đã không thể để bọn họ tái sử dụng nữa, cho dù những người thế hệ thứ hai này sinh con ra, những kẻ này, xuất phát của thế hệ thứ ba ấy sẽ vĩnh viễn thua người chính thống, nếu muốn chuyển mình, thì đó là khó càng thêm khó.