Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 166 : Náo loạn

Ngày đăng: 21:28 21/04/20


Editor: Gà



Bàn bạc nửa ngày, bản thân Cố Doanh Tích cũng không rõ đứa nhỏ trong bụng ả là của ai, ả thấy sắc mặt Tống Mẫn Nhiên rất khó nhìn, cùng với vẻ châm chọc của Ninh Vân Thành bên cạnh, ả đau lòng che mặt chạy ra ngoài.



Cố Doanh Nặc nhìn bóng lưng Cố Doanh Tích, lại thấy vẻ mặt âm lãnh của Tống Mẫn Nhiên, vụng trộm nở nụ cười.



Cô ta rất hiểu rõ tên Tống Mẫn Nhiên này, tuy quan hệ giữa anh ta và Cố Doanh Tích không danh chính ngôn thuận, nhưng anh ta là người theo chủ nghĩa đàn ông, thậm chí dù anh ta không phải bạn trai trên danh nghĩa của Cố Doanh Tích, nếu đứa bé không phải của anh ta, thì gã này tuyệt đối sẽ nổi điên.



Hiện giờ chỉ cần Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích bất hòa, thấy hai người họ thống khổ thì cô ta đã thỏa mãn rồi.



Lúc này quả thật trong lòng Tống Mẫn Nhiên bị đè nén, anh ta không thật sự yêu Cố Doanh Tích, nhưng Cố Doanh Tích cũng là người phụ nữ của anh ta, anh ta có ham muốn chiếm hữu với Cố Doanh Tích, nhưng lúc này người phụ nữ của anh ta có thể mang thai con của kẻ khác, trong lòng anh ta chợt không dễ chịu, liên tục vài ngày anh ta đều làm mặt lạnh, trong lòng càng tức giận hơn, đến cuối cùng hoàn toàn không thể phát tiết ra ngoài.



Bụng Cố Doanh Tích đã lộ, chưa đến hai tháng, nên khi ả mặc quần áo thì sẽ không nhìn ra, lúc cởi đồ thì sẽ thấy được nó nhô lên. Cố Nhàn đã khuyên ả nhiều lần rằng nếu ả không biết cha đứa bé này là ai thì đừng giữ nó, nhưng Cố Doanh Tích không đồng ý bỏ đi một sinh mạng, điều này càng khiến Tống Mẫn Nhiên không thoải mái.



Lúc anh ta mất hứng, bỗng nhớ đến lúc trước Cố Doanh Nặc từng nói với anh ta, trong số những người đắc tội với cô ta và khiến Cố Doanh Tích bất mãn có một người phụ nữ tên là Ninh Vân Hoan.



Tống Mẫn Nhiên bắt đầu muốn xả tức, phát tiết lên đầu người khác. Bằng không nếu cứ tiếp tục nhịn như vậy, thì sớm muộn gì lửa giận của anh ta cũng sẽ bùng nổ, không chỉ đốt sạch lý trí của anh ta, còn có thể thiêu cháy Cố Doanh Tích, nói cho cùng ả cũng từng là người phụ nữ của mình, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Dù Tống Mẫn Nhiên hận ả không giữ mình trong sạch, nhưng vẫn không đành lòng làm tổn thương ả, huống chi còn có quan hệ với Cố Doanh Nặc, anh ta cảm thấy thương tiếc và thật sự yêu thương Cố Doanh Nặc tàn tật này, còn cảm thấy thương hại vì cô ta không biết sự thật.



Một khi đã quyết định, Tống Mẫn Nhiên bắt đầu nghĩ cách giúp hai chị em Cố Doanh Nặc báo thù. Tuy anh ta là người thông minh, nhưng vì xuất thân bần hàn, Ninh Vân Hoan lại là người khá giả, nhà họ Ninh ở trong một khu biệt thự nhỏ, nếu anh ta muốn tiếp cận Ninh Vân Hoan thì sẽ không dễ dàng. Mà cơ hội duy nhất của anh ta đó là ở trong trường học, chuyện này cũng giống như lần trước, không thể làm lớn ra, bằng không tuy giáo sư Phương có chút địa vị, nhưng nếu gây ra mạng người thì giáo sư Phương vẫn không thể đè ép xuống. Tuy anh ta có chút thanh danh, nhưng vẫn không phải là nhân vật có thực quyền, Tống Mẫn Nhiên càng nghĩ càng tức, nhưng vẫn không đánh mất lý trí vì trút giận mà trả giá bằng tiền đồ của bản thân.




Trước đây cô cũng đã đoán được Tống Mẫn Nhiên không vô hại như vẻ ngoài của anh ta, lúc này quả nhiên thấy thủ đoạn của anh ta, tuy không biết vì sao anh ta nhằm vào cô, nhưng anh ta dám làm thế thì đương nhiên Ninh Vân Hoan sẽ không bỏ qua cho anh ta.



Tiếng động nhỏ vừa vang lên, lúc này Tống Mẫn Nhiên ngã xuống đất nên không thấy viên đạn, cũng cảm giác có gì đó không đúng, lần này không cần Lan Cách kéo, thấy trên tay Tống Mẫn Nhiên không có gì thì cô chợt chạy đến phòng an ninh, trông sân trường có vẻ rất yên tĩnh, nhưng bên trong đã có người của Lan Lăng Yến, còn có những người khác, nên nếu chạy ra đó sẽ không thích hợp, tốt xấu gì phòng an ninh vẫn có chỗ che chắn, dù viên đạn có xuyên qua kính thì cũng khó đến được chỗ cô, đám người Lan Cách chỉ cần tìm được vị trí bắn tỉa, thì cô sẽ tránh được nguy hiểm.



Cô không giỏi như đám người Lan Cách, nên cần phải giảm bớt phiền phức cho họ.



Sau một tiếng vang nhỏ khác, Ninh Vân Hoan thật vất vả chạy đến phòng an ninh rồi ngồi xuống, trên đường đi còn đánh rơi một chiếc giày, thấy vài bảo vệ có chút kinh ngạc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Phu nhân, đã tìm được rồi."



Là tiếng của vệ sĩ, Ninh Vân Hoan vừa ngẩn người, cửa phòng an ninh đã bị người mở ra, không đợi cô lấy lại tinh thần, vệ sĩ nhìn tình hình trong phòng rồi mới nhẹ nhàng thở ra.



Cách khoảng 300 mét trên một tòa nhà có một người ngoại quốc đã bị bắt, người của ba Lan đã mai phục nhiều ngày như vậy, không sợ tìm không được dấu vết của những người này, chỉ cần bọn họ lộ ra manh mối, thì có bắt được hay không chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.



Trong vườn trường đều hoàn toàn không biết vừa xảy ra chuyện nguy hiểm gì, Tống Mẫn Nhiên bị ngã trước cổng trường đã được vài bạn học đỡ đứng lên, mặc dù Tống Mẫn Nhiên là thiên tài về hóa học, tuy rằng học lệch nghiêm trọng, nhưng vẫn khá nổi tiếng trong trường, hơn nữa vẻ ngoài lịch sự và tài năng hóa học ưu tú của anh ta vẫn được không ít nữ sinh hoan nghênh, lúc này vừa thấy anh ta ngã sấp xuống, nhiều người đã đỡ anh ta đứng lên, có nữ sinh còn sốt ruột ngồi trước mặt giúp anh ta phủi chân mặc dù nó không có tí bụi nào: "Bạn học Tống, sao lại thế này? Sao lại ngã, có chỗ nào không thoải mái không? Muốn đến phòng y tế khám một chút không?"



"Hình như trẹo chân rồi." Tống Mẫn Nhiên vốn không muốn đến bệnh viện, anh ta cố ý té xuống nên chỉ bị trầy da, hơn nữa anh ta không chế lực khá tốt, vì thế không có vấn đề gì lớn, nhưng anh ta không hiểu vì sao thấy Ninh Vân Hoan trốn vào phòng an ninh sau lại đột nhiên đi ra, hôm nay anh ta làm chuyện có tật giật mình, hiện giờ bên cạnh Ninh Vân Hoan lại có vệ sĩ, nếu xung đột xảy ra chỉ sợ bản thân anh ta sẽ gặp xui xẻo lớn, bởi vậy Tống Mẫn Nhiên do dự một lát, vẫn gật đầu, để bạn học đỡ anh ta lên, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng, nên quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Vân Hoan, khiến anh ta sợ run cả người.



Tuy hôm nay không bị thương, nhưng đã chịu đủ chuyện kinh khủng, Ninh Vân Hoan bắt đầu hơi nóng nảy, nếu Tống Mẫn Nhiên vô tình gây ra, cô sẽ không đến mức chật vật như vậy, tuy cuối cùng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng con gián không cắn người mà vẫn khiến người ghê tởm nó, nên cô vẫn quyết định dạy cho Tống Mẫn Nhiên một bài học thật hay.