Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 171 : Sự thật

Ngày đăng: 21:28 21/04/20


Editor: Gà



Thật ra chuyện Lan Cửu làm lần này đã trúng ý Lâm Mậu Sơn, mượn nước đẩy thuyền nên đã hoàn thành, bằng không ông sẽ hợp tác với ba Lan, ai ngờ khi Lan Cửu trưởng thành, ra tay cũng không khác gì ba Lan, một ván này, hai người liên thủ lừa gạt nhà họ Tô một phen.



Tuy Ninh Vân Hoan cũng cảm thấy một nhà Tô Doanh rất đáng thương, nhưng việc của các đại lão cô không hiểu, nên càng không thể xen vào, chỉ nghe nói vô cùng hung hiểm, Lan Lăng Yến nói cô nghe xong thì cô không hỏi tiếp nữa, ngược lại lảng sang chuyện khác. Lan Cửu biết tâm tư của cô, cũng không nói thêm gì.



Rạng sáng hôm nay ba Lan bí mật về Trung Hoa, lúc này hai vợ chồng đã đến nhà cũ của nhà Lâm để ăn cơm, người ngoài đều biết con trai Ninh Vân Hoan ở trên núi, bởi vậy tuy lúc này cũng có người hoài nghi có phải Ninh Vân Hoan đến nhà họ Lâm vì đã biết cái gì rồi không, nhưng bình thường Ninh Vân Hoan vẫn thường đến nhà họ Lâm, hơn nữa hiện giờ nhà họ Tô đã không thể xoay mình, ngay cả khi người ta muốn bàn luận gì thì chỉ uổng công thôi, vài chiếc xe hữu kinh vô hiểm [1] đi vào trong núi.



[1] hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm



Khi lên núi rồi thì Lan Lăng Yến đã bị Lâm Mậu Sơn kéo qua, sự việc lần này anh đã lập được công lớn, nên thế hệ thứ 3 nhà họ Lâm nhìn vị anh họ này với ánh mắt rất ác ý. Lâm Mẫn, vẫn mang dáng vẻ khoa trương như lần đầu tiên Ninh Vân Hoan gặp bà, kéo Ninh Vân Hoan vào nhà nói chuyện.


Nhà vợ Diệp thị của Lâm Thâm cũng thế, khi gả cho Lâm Thâm làm vợ, lúc ấy Lâm Mẫn đã kết hôn với ba Lan, trong lúc đó hai cô không thường cùng xuất hiện, cũng không thân cận mấy, so với Điền Ngọc Hinh bất đắc dĩ phải gả vào nhà họ Mộ từ vài chục năm trước đã từng ở cùng với Lâm Mẫn, thậm chí lúc bà ta được gả vào nhà họ Mộ, thì tuổi Lâm Mẫn cũng không lớn lắm.



Đang vào thời khắc đầu sóng ngọn gió, dù biết rõ vị trí nguyên thủ không nhất định sẽ là của mình, nhưng đối mặt với hấp dẫn như vậy, lòng người vẫn sinh ra sự khát vọng, trong những người cạnh tranh, hiện giờ nhà mẹ của người đang làm chủ, phu nhân Mộ Minh Lệ, có thể có hi vọng lớn nhất, Lâm Mậu Sơn là dượng của Mộ Thiệu Hoa, sao có thể nâng đỡ thông gia của con trai mà không phải là chính thông gia của mình, mà vài thái tử nhà họ Lâm còn lại đã bị mọi người loại trừ ra, dù sao lúc trước Lâm Mậu Sơn tình nguyện đưa vị trí nguyên thủ cho người ngoài chứ không phải cho đám con trai đó, thì có thể thấy được tuy đám người Lâm Thâm có địa vị, nhưng nếu muốn ngồi trên vị trí nguyên thủ thì không thể nào.



Lâm Mẫn không còn tươi cười nhìn Mộ phu nhân như trước nữa, lạnh lùng nói: "Nghĩ gì? Vì sao tôi phải nói một tiếng với chị?"



Lời nói không khách khí của bà khiến Điền Ngọc Hinh ngẩn người, đợi đến khi hồi thần thì đã thấy người khác lộ vẻ mặt châm chọc, nhất thời cả người đều ngây dại, quan hệ giữa bà ta và Lâm Mẫn luôn khá ổn, mặc kệ hai người nghĩ gì trong lòng, nhưng ít nhất còn có thể nể mặt nhau, người ta thường nói không ai đánh người đang cười, lúc này bọn họ đã lấy lòng thành như vậy, ai chẳng biết bà ta đang lôi kéo làm thân với Lâm Mẫn, nhưng bà lại nói thế với bà ta.



Trong nháy mắt sắc mặt Điền Ngọc Hinh trở nên vô cùng khó coi, Mộ Minh Lệ chỉ nhẹ nhàng nhìn con gái: "Sao lại nói chuyện với chị họ như vậy, không lễ phép." Tuy trách cứ, nhưng trong giọng nói của Mộ Minh Lệ không trách mắng bao nhiêu, mọi người xung quanh cảm thấy bản thân như nghe được mùi người, trong lòng Điền Ngọc Hinh cũng hơi hốt hoảng, bà ta được chồng bảo phải lấy lòng Mộ Minh Lệ và Lâm Mẫn, nếu bây giờ bản thân bà ta không xử lý được mà khiến hai mẹ con này không vui thì khi trở về e rằng Mộ Thiệu Hoa sẽ không cho bà ta sắc mặt tốt, huống chi thanh danh Đệ Nhất phu nhân thật sự rất hấp dẫn, đương nhiên Điền Ngọc Hinh rất muốn có được nó.



Không hiểu sao Lâm Mẫn trở mặt, Điền Ngọc Hinh hơi nhục nhã đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi: "Mẫn Mẫn, sao thế, chẳng lẽ thân thể không thoải mái à?" Bà ta muốn cho Lâm Mẫn một bậc thang đi xuống, tất cả mọi người nhìn ra, Lâm Mẫn không hề muốn nể mặt Mộ phu nhân một chút nào, cười lạnh nói: "Chị nguyền rủa tôi à? Về nhà mà lo cho con trai của chị ấy, giả ngu vờ ngốc, sau lưng không biết làm cái trò quỷ gì, thậm chí còn dám hãm hại tôi, thật sự nó đã ăn gan báo mà."