Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 175 : Quả báo

Ngày đăng: 21:28 21/04/20


Editor: Gà



Nếu trước kia Cố Doanh Tích được đồng tình thế nào thì lúc này trong ánh mắt mọi người nhìn ả có bao nhiêu chán ghét và khinh bỉ.



Thời gian vừa trôi qua một ít, hiện giờ thời gian thăm hỏi còn lại đã không nhiều lắm, hai mắt Đoạn Linh đẫm lệ ôm con trai, ánh mắt Tống Mẫn Nhiên chỉ nhìn chằm chằm Cố Doanh Nặc, sao Đoạn Linh không biết anh ta có lời muốn nói với Cố Doanh Nặc, bà ta lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói: "Nặc Nặc, trước kia bác nhìn lầm cháu rồi, bây giờ mới biết cháu là một cô gái tốt, trước kia bác có thành kiến với cháu mong cháu thứ lỗi cho bác, sau này bác sẽ đối tốt với cháu, cháu hãy đến tiễn Mẫn Nhiên một đoạn đường." Đoạn Linh vừa nói, vừa lau nước mắt khóc lên, toàn bộ đều dựa vào người nhà mẹ của bà đỡ bà ta ra ngoài.



Trên mặt Cố Doanh Nặc lộ ra nụ cười thỏa đáng, cố gắng đỡ Đoạn Linh đứng dậy, sau khi được người nhà họ Đoạn yêu thích, cô ta mới nhìn qua Tống Mẫn Nhiên. Hai người một mình nói chuyện, ngoài miệng Tống Mẫn Nhiên bị dán   băng dính, hai tay hai chân đều bị còng, cảnh sát võ trang ghìm súng lạnh lùng theo dõi anh ta.



"Nặc Nặc, em, sao em biết được, vì sao em lại nói như vậy?" Tống Mẫn Nhiên mờ mịt, anh ta thật sự yêu thương người bạn gái này, bằng không sau khi anh ta xảy ra chuyện sẽ không đến mức, chuyện đầu tiên là chuyển tiền trên danh nghĩa sở hữu của bản thân cho Cố Doanh Nặc.



"Nói thế nào? Mẫn Nhiên, anh nghĩ rằng tôi và anh nên nói thế nào?" Ánh mắt Cố Doanh Nặc lộ ra vẻ châm chọc, trên mặt lại vô cùng tươi sáng: "Nói cho anh tôi đã sớm biết quan hệ giữa anh và chị sao? Hay nói cho anh tôi không biết Cố Doanh Tích mang thai con anh? Nếu tôi không biết, thì anh nghĩ sao?" Cố Doanh Nặc nói xong hai câu cuối cùng, giọng nói thấp xuống, hầu như chỉ có hai người có thể nghe được: "Ha ha ha, Mẫn Nhiên, sao đến lúc này rồi mà anh còn hỏi tôi như vậy?" Cố Doanh Nặc nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vài phần hoạt bát đáng yêu: "Anh nghĩ vì sao anh ngồi tù, vì sao sẽ chết?"



"Biết Ninh tiểu thư không? Tôi và cô ấy hợp tác rồi. Chồng của ấy là một người rất có năng lực, à đúng rồi, vì sao người khác chỉ phán ngồi tù mà anh lại bị tử hình? Anh Mẫn Nhiên, có nhớ rõ anh cho tôi chi phiếu hơn một trăm vạn không?" Cố Doanh Nặc nói đến đây, vừa lòng nhìn thấy trong ánh mắt Tống Mẫn Nhiên lộ ra vài phần tuyệt vọng và không dám tin, lại nói tiếp: "Tôi sử dụng nó làm chứng cứ cho việc anh chế tạo ra ma túy, giao cho cảnh sát rồi!"



"Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười khẽ của Cố Doanh Nặc như truyền ra từ Địa ngục, Tống Mẫn Nhiên thấy ánh mắt âm lãnh của cô ta, sợ run cả người, trong lòng như bị lửa đốt, trong lúc nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ nhưng nói không nên lời, chỉ hỏi đến hỏi lui: "Vì sao, vì sao, vì sao."



"Là hỏi vì sao anh tin tưởng tôi như vậy. Vì sao anh quan tâm tôi như vậy, trước khi chết còn gửi chi phiếu cho tôi, hay vì sao tôi hận anh như vậy?" Cố Doanh Nặc quyến rũ vén tóc, lại chớp mắt: "Bởi vì tôi hận anh, chân tôi vì hai người các người mà bị mất. Anh nghĩ rằng vì sao ngày đó tôi xảy ra tai nạn xe cộ, đó là vì lúc tôi về nhà thì thấy được chuyện tốt của các người, anh nghĩ rằng vì sao chân tôi bị hoãn trong thời gian dài như vậy? Vì đôi nam nữ chó má các người đang ở trên giường, vì sao cuộc sống của tôi đã bị các người hủy đi, vì sao các người dám làm ra chuyện có lỗi với tôi sau lưng tôi. Anh an tâm đi chết đi, anh yên tâm, một ngày nào đó Cố Doanh Tích cũng sẽ xuống dưới cùng anh. Anh nghĩ chị ta sẽ đối diện với tôi thế nào, tôi sẽ cho phép chị ta còn sống sao? Anh Mẫn Nhiên, anh thật sự rất buồn cười."



Giọng điệu xinh đẹp của cô ta nói ra đủ để người khắc cốt ghi tâm, cả người Tống Mẫn Nhiên run rẩy, mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, lúc này hình như không chịu đựng nổi. Đứng lên rống lớn nói: "Vì sao, vì sao, vì sao, vì sao cô đối xử với tôi như vậy, vì sao!"
Nói xong, người đàn ông này vung tay lên, tất cả đám người đều đánh vào phòng, sắc mặt Cố Nhàn biến đổi, sợ hãi la to: "Vì sao, vì sao các người dám làm như vậy? Không sợ luật pháp à? Các người dừng tay, tôi, tôi..." Bà ta không dám nói ra ba từ báo cảnh sát, bởi vì gần đây người nhà họ Cố đều bị nhìn chằm chằm, vừa ra ngoài chỉ cần gây động tĩnh thì nhóm phóng viên truyền thông sẽ như nghe thấy được mùi người chạy hết đến đây, Cố Nhàn đã hơi sợ hãi rồi.



"Ninh [1] tiểu thư? Là, là Ninh tiểu thư kia sao?" Cố Doanh Tích ngồi trên sofa nghe nói thế, thì sững sờ một lát, mới nhẹ nhàng hỏi.



[1] Ninh (níng), Lâm (lín): cách đọc gần giống thôi nhưng bà Cố này bị ám ảnh quá rồi nên nghe thành Ninh.



"Mày quản Lâm tiểu thư nào làm gì, mày cướp bạn trai nhiều người như vậy, chắc đã sớm quên người này rồi." Người đàn ông cầm đầu vô cùng nóng nảy, tiện tay lấy rìu chữa cháy gõ xuống bàn trà thủy tinh, "loảng xoảng keng" truyền ra tiếng thủy tinh, dọa Cố Nhàn nhảy dựng, đồng thời, người xung quanh gã mới như phục hồi tinh thần lại, bắt đầu đập bể đồ xung quanh.



"Các người dừng tay, các người dừng tay!" Cố Nhàn khóc, Cố Doanh Tích bên cạnh có vẻ mặt phức tạp, thỉnh thoảng ngọt ngào, đôi khi lại hơi thất lạc: "Cướp bạn trai của cô ta sao? Nếu tôi thật sự có thể cướp thì thật tốt biết bao."



Trong nhà rối thành một đống, những người này đập xong rồi mới nghênh ngang rời đi, Cố Nhàn thấy căn phòng bị phá nát, rốt cục nhịn không được khóc lên.



Cố Doanh Tích không chú ý đến mọi thứ trong phòng, toàn bộ suy nghĩ của ả đều đắm chìm trong câu bạn gái kia.



"Đây là thế nào?" Một giọng nam thanh lãnh truyền vào trong nhà, cửa lớn còn rộng mở, đám người Bạch Minh Ngọc vừa đến đã thấy tình cảnh trong phòng chật vật và Cố Nhàn ngồi dưới đất, còn vẻ mặt Cố Doanh Tích tái nhợt, khí sắc suy yếu dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Không biết sao, ba người đàn ông vừa mới vào cửa sửng sốt, tiếp theo trong lòng khẽ động, nhìn thấy thần sắc cô gái nhỏ ngồi trên ghế sofa trắng bệch, không biết thế nào, một cảm xúc khó hiểu bỗng trào dâng lên trong lòng bọn họ, làm bọn họ cảm thấy thương yêu cô gái suy yếu này.



"Ai ôi, hai vị Bạch thiếu gia và Đường thiếu gia đều đến đây à." Cố Nhàn lau nước mắt, khi thấy rõ người đứng trước mặt là ai, ánh mắt bỗng phát sáng lên, vội một bên lo lắng muốn thu dọn căn phòng hỗn loạn: "Chính là, chính là có người, xông đến mắng Tích nhi nhà chúng tôi, cho nên, cho nên đã đập phòng."