Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 177 : Dạy dỗ

Ngày đăng: 21:28 21/04/20


Editor: Gà



Lúc này trùng hợp năm nay cũng là lễ trao giải của Hiệp hội nghệ thuật quốc tế năm năm một lần, hơn nữa bảy năm trước Trung Hoa đã bắt đầu xin cử hành nghi thức trao giải này ở Trung Hoa, Hiệp hội nghệ thuật quốc tế cũng đã phê duyệt, đến lúc đó sẽ tổ chức vào tháng bảy, Lan Bưu nhịn xuống, tạm thời không so đo với thể loại công ty như Hoa Tiêu này để tránh hạ thấp cấp bậc của bản thân, cho nên sau lưng đã bắt đầu chuẩn bị quay phim, đến lúc đó có tên trên bảng xếp hạng, cũng giúp Lan Ninh lấy lại danh tiếng.



Dù sao lần này không chỉ có minh tinh điện ảnh của Trung Hoa đến, hơn nữa rất nhiều đại minh tinh có tên tuổi của nước ngoài cũng sẽ xuất hiện, một số người cầm quyền xa hoa cũng sẽ tham gia, để đánh giá khả năng của minh tinh đại diện cho nước mình, đến lúc đó vô cùng náo nhiệt, thậm chí diễn viên không có danh tiếng gì có thể sẽ được những tên tuổi lớn nhìn trúng, rồi sẽ trở thành người phát ngôn, một lần là nổi tiếng.



Trong tình huống như vậy, Lan Bưu nhịn, không để ý đến khiêu khích của Hoa Tiêu, Lan Ninh im lặng làm Hoa Tiêu càng nhảy nhót hơn, Lan Ninh vừa mới công bố bộ phim triều Thanh, Hoa Tiêu đã tiếp lấy, nếu Lan Ninh muốn chiếu phim võ hiệp, bọn họ lập tức tuyên bố quay một bộ phim cùng đề tài, thậm chí, phim nào Hoa Tiêu cũng mời Cố Doanh Tích đóng vai chính, nói rõ muốn đối đầu với Lan Ninh.



Hai bên tranh đấu gay gắt, rất nhanh đã đến đại hội vào tháng bảy, là chủ phía sau công ty Lan Ninh, hiện giờ danh tiếng Lan Ninh cũng xem như không nhỏ, nên đương nhiên đại hội cũng gửi thiệp mời cho Ninh Vân Hoan, mà Lan Lăng Yến không cần người ta nói, anh muốn thiệp mời, càng dễ dàng hơn Ninh Vân Hoan, loại náo nhiệt này Ninh Vân Hoan muốn đi nhất, bởi vậy đến ngày này, cô đã bắt đầu cho người chuẩn bị quần áo, Lâm Mẫn và ba Lan cũng muốn tham gia, nhưng Lâm Mẫn ngại người làm đẹp của nhà họ Lâm không giỏi, nên sáng sớm đã đi qua cùng ba Lan, mẹ chồng nàng dâu dằn vặt nửa ngày, đợi sau khi thay đồ ra khỏi nhà, không chỉ suýt nữa Ninh Vân Hoan không nhận ra mình trong gương, ngay cả Lan Cửu cũng suýt nữa không nhận ra cô.



Lâm Mẫn vẫn xinh đẹp như thế, trên người Ninh Vân Hoan lại toát ra loại cảm giác lạnh lùng trong trẻo, khi cô cười cũng làm người ta thấy vẻ đạm mạc xa cách. Có kinh nghiệm sống hai đời nên trên người cô có một loại hơi thở thần bí, tuy cô và Lâm Mẫn không phải minh tinh, nhưng lúc xuất hiện cùng chồng, hai đôi này vẫn làm người kinh sợ.




Cố Doanh Tích lại không để ý Ninh Vân Hoan kéo tay ả, ngược lại thấy Lan Cửu đứng một bên hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh nhạt, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng giống ba Lan, trông anh có vẻ anh tuấn cao lớn, phong độ ngời ngời, thì vui mừng gọi:



"Anh Cửu..."



"Các người có ý gì? Hay muốn đánh người trước mặt người khác, cô có biết đây là ai không vậy?" Gã trẻ tuổi này vừa nói khiến sắc mặt nhóm Lý Phán Phán sung huyết đỏ bừng, lúc này lạnh lùng nhìn Ninh Vân Hoan, trong mắt lộ ra vài phần xấu xa, chứng minh gã biết Ninh Vân Hoan, hơn nữa xem ra còn cố ý muốn chĩa mũi nhọn vào cô.



Ninh Vân Hoan không hề quan tâm đến đám fan càng ngày càng hung hăng và gã đàn ông chửi bậy trông có vẻ hả hê trước mắt này, cô mặc bộ lễ phục chễ ngực kéo đất màu trắng, vạt áo được thiết kế như đuôi cá, hai bên lộ ra đôi chân, khi đi đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ. Lúc này đi đến chỗ nhân viên mượn Microphone, hắng giọng rồi lớn tiếng nói:



"Câm miệng cho tôi!" Tuy tiếng nói của cô không kiều mị động lòng người như Cố Doanh Tích, nhưng có một loại cảm giác lành lạnh, bốn phía hội trường cũng đã lắp soundbox, cô vừa quát, bốn phía như vang lên giọng nói của cô, mọi người không hẹn mà cùng bị giật mình, quả nhiên đã ngừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhóm quyền quý đang ngồi đều nhìn cô, thấy bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc đen được vấn lên của cô, dù trang điểm không quá xinh đẹp, nhưng đủ làm nổi bật khí chất lạnh lùng và gương mặt tinh xảo của cô, lúc này cô nhẹ bước xuống đài, vẻ mặt trông lạnh nhạt mang theo vài phần không kiên nhẫn, nhưng lại toát ra vẻ kiêu ngạo.