Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 42 : Trút giận
Ngày đăng: 21:27 21/04/20
Điều đáng chú ý là
khung cửa sổ sát đất, cao khoảng một mét sáu, xuyên qua khung cửa có thể nhìn thấy dòng người đông đúc đang đi lại dưới đường phố, ánh nắng sau
buổi trưa nhàn nhạt chiếu lên thủy tinh, làm cho người ta cảm thấy thư
dãn và thoải mái.
Vốn dĩ nên tắm một cái, gột rửa những mệt mỏi
trong người rồi mới ngồi xuống ăn cơm là tốt nhất, nhưng vào thời khắc
này, không biết Ninh Vân Hoan đang nghĩ gì, động một chút cũng không
động, cô híp mắt dựa vào lòng Lan Lăng Yến, được ánh nắng chiếu vào, cô
có một loại xúc động muốn nằm ngủ ở nơi này một lát.
“Trước tiên
ăn cơm ở đây đã, đợi lát nữa ra ngoài đi dạo?” Lan Lăng Yến nhìn thấy cô gái trong lòng giống như con mèo lười biếng, theo bản năng nhẹ giọng dỗ cô.
Vừa rồi vốn dĩ muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng nửa đường
không kiềm chế được, đem người ta ăn mất, bây giờ vừa đúng lúc mặt trời
sau trưa chiếu xuống, dù sao thì buổi chiều cô cũng cúp tiết, hình như
sau khi anh về nước ba tháng qua đều rất bận rộn, cũng không có thời
gian thư giãn, vừa đúng lúc chiều nay đi cùng cô, dù sao những người yêu nhau trong thời gian gặp gỡ, hình như không có ai giống hai người họ
cả.
Ninh Vân Hoan không muốn đi, nhưng không biết làm gì để cự tuyệt lời đề nghị của Lan Lăng Yến, chỉ có thể buồn bực gật gật đầu.
Đang lúc hai người im lặng không nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng
chuông gõ cửa, cũng không biết Lan Lăng Yến ấn vào đâu, trong phòng đột
nhiên vang lên giọng nói cung kính của một người đàn ông: “Chủ tử, đồ đã lấy được rồi.”
Trong thời đại này mà vẫn có người gọi là chủ tử
vốn đã làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong những ngày gần
đây Ninh Vân Hoan ở cùng Lan Lăng Yến không biết đã nghe qua bao nhiêu
lần, nghe nhiều rồi cũng không cảm thấy kỳ quái nữa. Lan Lăng Yến bảo
người bên ngoài đi vào, lát sau vang lên tiếng mở khóa, sau đó cửa bị
đẩy ra, một người cao lớn cường tráng ra kéo cửa, thấp giọng cung kính
hô một tiếng, lúc này cánh cửa mới hoàn toàn mở ra.
Sau khi nói xong, thanh âm trong màn hình truyền ra mới dần dần trở nên ồn ào.
Một ngón tay thon dài không vội không vàng nhấn tắt màn truyền hình trực tiếp kia, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Đầu tiên hai má của Ninh Vân Hoan có chút đỏ ửng, nhưng sau khi nghe thấy
Cố Doanh Tích và Tống Thanh Vân bị cảnh sát đưa đi, biểu tình của cô trở nên cứng ngắc, cả người giống như hóa đá, ấp a ấp úng nói: “Đây, đây,
đây, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Biểu tình của Lan Lăng Yến
lạnh nhạt, nhưng tích cách lại thích phá hư: “Vừa rồi khi gắn thiết bị
lên người cô ta, anh cho người gọi điện thoại tới cục cảnh sát, nói cô
ta đang làm chút buôn bán.” Làm buôn bán gì, vừa rồi Ninh Vân Hoan đã
biết rõ thông qua lời nói của người cảnh sát kia rồi, đơn giản chính là
bán thân, Lan Lăng Yến lại có thể chỉnh cô ta như vậy, xác thực vô cùng
tàn nhẫn và chuẩn xác, gần như Ninh Vân Hoan không cần đặc biệt đến xem
cũng có thể khẳng định, tin tức Cố Doanh Tích bán thân không đến nửa
ngày sẽ lan truyền khắp trường học.
Đối với loại con gái chuyên
làm bộ làm tịch như cô ta, cứ như vậy hủy đi danh tiếng của cô ta, đoán
chừng có thể làm cho cô ta sống không bằng chết. Không biết tại sao, đối với tin tức này, Ninh Vân Hoan lại có chút vui sướng khi người gặp họa. Lan Lăn Yến thay cô trút giận như vậy, thật sự làm cho cô cảm thấy
thoải mái trong lòng, nhưng lại không biết nên cảm ơn anh như thế nào.
May mắn bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, có lẽ là người đưa thức ăn lên, cô thở phào một hơi.
Theo tiếng gọi của Lan Lăng Yến, quả nhiên thấy hai người đàn ông vạm vỡ
bưng đồ tiến vào, xuyên thấu qua tấm bình phong mỏng manh, mơ hồ có thể
nhìn thấy những thiếu nữ mặc áo ki-mô-nô đứng ở ngoài cửa, lúc này tay
họ trống rỗng đang im lặng đứng ở một bên.
***Xin lỗi mn, lần trc mình edit nhầm, không phải Tống Vân Thanh mà là Tống Thanh Vân nhé!:D