Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 59 : Thanh danh

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Vừa nghe thấy lời nói này của Phó Viện, Lý Phán Phán liền cảm kích nhìn cô ta gật gật đầu, lại hít hít mũi, giọng nói lúc này có chút run rẩy: “Đúng, làm việc tốt cần phải kiên trì, không thể bỏ dở giữa chừng, ông nội có dạy mình, ông nói làm việc mà bỏ dở giữa chừng không thể làm được việc lớn...” Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy lời nói của cô ta, liền cười lạnh một tiếng: “Đó là ông nội của cô, cũng không phải ông nội của tôi.” Cô liếc mắt xem thường, nhìn thấy sắc mặt Lý Phán Phán trở nên trắng bệch, lúc này mới nói: “Không có chuyện gì thì phiền các người tránh xa ra một chút, sắp đến giờ vào lớp rồi.”



Phó Viện có chút gấp gáp, vội vàng lôi kéo Ninh Vân Hoan nói: “Hoan Hoan, cậu đừng tùy hứng như vậy, cậu có biết ông nội của Phán Phán là ai không?” Cô ta dùng sức lôi kéo Ninh Vân Hoan, không biết là cố tình hay vô ý, làm cho Ninh Vân Hoan cảm thấy cánh tay có chút đau đớn, Ninh Vân Hoan liền có chút tức giận, không khách khí đẩy cô ta một cái, làm cho Phó Viện lảo đảo một cái, cái mông đập vào cạnh bàn cứng rắn, làm cho sắc mặt cô ta đau đớn đến trắng bệch, phải chống tay vào bàn mới đứng vững, lúc này Ninh Vân Hoan mới lạnh giọng nói: “Cậu làm đau tôi rồi đấy, hơn nữa tôi không quan tâm ông nội cô ta là ai, ba mẹ tôi chưa bao giờ dạy giỗ tôi như vậy.”



Lý Phán Phán giúp đỡ bạn tốt suýt nữa bị ngã sấp xuống, sau khi giúp đỡ Phó Viện đứng vững, có chút không dám tin nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, hiển nhiên là trong cuộc sống của Lý Phán Phán, những người gặp qua cô ta đều chưa bao giờ dám nói với cô ta những lời như vậy, kinh ngạc một lúc lâu mới lúng túng nói: “Cậu không phải là người tốt...”



“Đúng, tôi không phải là người tốt, không dám làm phiền Lý đại tiểu thư cô đến dạy dỗ.” Ninh Vân Hoan cau mày, không khách khí nói thẳng một câu. Hiện nay chuyện của nữ chủ còn chưa đủ làm cô thấy phiền hay sao, nay lại thêm hai người này, mặc dù nhà họ Lý có thế lực lớn ở Trung Quốc, nhưng Ninh Vân Hoan mơ hồ có thể đoán được, thế lực của Lâm gia ở thủ đô còn ẩn dấu không để lộ ra, đó không phải là nhà ngoại của Lan Lăng Yến sao, nếu như chỉ vì việc nhỏ này mà Lý gia làm khó cô, cô cũng không ngại đẩy hết việc này lên người Lan Lăng Yến.



Sống hai kiếp, nếu như vẫn phải sống nhẫn nhịn như vậy, còn muốn cô nuốt giận vào trong lòng, thấy người ta liền ra vẻ đáng thương, như vậy còn không bằng để cô chết sớm hơn một chút.



Cánh môi của Lý Phán Phán run run. Giống như là muốn khóc, hít hít cái mũi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.


Ngoài chuyện của Tạ Trác Doãn, còn có hai chuyện khác làm người ta phải chú ý hơn nữa. Một là ba mẹ của Trần Viện Viện buôn bán chất độc bị nghiêm cấm, bị đại học Đế Đô gièm pha, mà Trần Viện Viện cũng bị cho thôi học. Việc này Ninh Vân Hoan đã sớm biết, đến nay không biết nghe người ta nhắc tới bao nhiêu lần rồi, mà một chuyện khác, chính là chuyện có liên quan tới đàn chị năm tư Cố Doanh Tích rồi.



Năm nay Cố Doanh Tích đã học kỳ hai năm tư rồi, nhưng trong một năm trước, trong trường học lại rộ lên chuyện cô ta buôn bán mại dâm, đây là một vụ bê bối hiếm có ở đại học Đế Đô, sinh viên ở đại học Đế Đô ngoài những người có bối cảnh gia đình không tầm thường, chính là những người có thành tích học tập tốt, bình thường những người này ở sau lưng cũng làm không ít chuyện xấu, nhưng trong môi trường như thế này những người như vậy cũng không ít, nhưng người ta đều che đậy rất kín, vẻ bề ngoài lúc nào cũng gọn gàng tốt đẹp. Mà những người có thành tích học tập tốt đều tâm cao khí ngạo, không thích nhìn những hành vi tác oai tác quái của những vị đại tiểu thư đại thiếu gia kia, cho nên hình thành hai phái khác nhau.



Mà Cố Doanh Tích miễn cưỡng được xem là loại người có cốt khí, nhưng lại để xảy ra chuyện cô ta bán mình lấy tiền, tất nhiên là gây nên xôn xao làm mọi người chú ý, không chỉ những người có tiền nhìn cô ta không thuận mắt, ngay cả những người không có gia cảnh tốt nhưng có thành tích tốt cũng cảm thấy cô ta là một sự sỉ nhục, cho nên việc này huyên náo rất lớn ở đại học Đế Đô.



Nhưng tính cách của nữ chủ lại kiên trì bền bỉ, dưới vô số áp lực, cho dù mọi người đều mắng cô ta, nhưng cô ta vẫn kiên trì như cũ rằng bản thân mình bị oan, những người biết nội tình đều biết cô ta bị bắt vào đồn cảnh sát khi đang thực hiện giao dịch với một người đàn ông trung niên, vậy mà cô ta vẫn còn giảo biện như vậy, tất nhiên mọi người lại càng cảm thấy cô ta không thuận mắt, nói xấu sau lưng cô ta rất nhiều. Nhưng Cố Doanh Tích vẫn ương ngạnh sinh tồn giống như cỏ dại, cô ta không những không bị lật đổ bởi những lời đồn đãi kia, ngược lại dựa vào sự ngoan cố và tính kiên trì của cô ta, gian nan vượt qua kỳ một năm tư, đến kỳ hai, dưới danh nghĩa học tập, liền rời khỏi trường, tiến vào công ty Ninh gia.



Sau khi biết được nghiệt duyên của gia đình mình với Cố Doanh Tích, trong lòng Ninh Vân Hoan không khỏi cảm thán, đương nhiên, vì Cố Doanh Tích có nghị lực như vậy, cho nên những người ở đại học Đế Đô đối với cô ta có chê nhưng cũng có khen, có người thổi phồng nghị lực của cô ta ngoan cường bất diệt, cho rằng cho dù cô ta có bán thân thì cũng vì có nỗi khổ riêng, sau khi nghe ngóng được gia cảnh của cô ta, có người còn nói rằng cô ta là một cô bé lọ lem tốt bụng, cũng có người nói rằng cô ta là tấm gương sinh tồn trong nghịch cảnh.



Đương nhiên, có người khen cô ta, cũng có người mắng cô ta, cho rằng cô ta là kẻ mặt dày hơn cả tường thành, dưới tình hình khen chê không đồng nhất, đương nhiên thanh danh của Cố Doanh Tích tại đại học Đế Đô vẫn rất tốt.