Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 6 : Giao dịch

Ngày đăng: 21:26 21/04/20


Trên xe, hai người đàn ông áo đen đã ngồi xuống, lúc mở cửa xe vô tình họ đã thấy tình huống của hai người Ninh Vân Hoan và Lan Lăng Yến phía sau, nhất thời không nhịn được mở lớn miệng, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.



Ninh Vân Hoan đưa lưng về phía hai người này nên chỉ cảm giác có người vào xe, chiếc xe này đã được nâng cấp, người lên xe cũng không gây nửa điểm chấn động. Cô theo bản năng muốn xoay người nhìn, nhưng Lan Lăng Yến lại đem cô ôm chặt hơn, liếc thoáng qua hai người phía trước, ở giữa xe liền xuất hiện một lớp cách trở.



“Tôi đã nhận sai rồi.” Tuy không nghe được âm thanh phía sau, nhưng Ninh Vân Hoan lại thấy da gà đều đứng lên, cô bị Lan Lăng Yến gắt gao ôm trước ngực, lúc này không những không có tâm tình xấu hổ cùng kích động, mà ngược lại toàn thân càng cảm thấy lạnh hơn. Lan Lăng Yến, người này chỉ cần không làm chuyện gì cũng đã lưu lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc ở đời trước.



“Hoan Hoan? Tôi không biết tôi đã làm gì mà em có thể sợ tôi thành dạng này, có thể nói tôi nghe không?” Ánh mắt Lan Lăng Yến không chút để ý nhìn gương mặt thay đổi của Ninh Vân Hoan, tay cũng không ngừng nghịch mái tóc dài tán trên vai của cô.



Diện mạo Ninh Vân Hoan có thể coi là mỹ nữ, dáng người cũng đẹp, nhưng Lan Lăng Yến cũng đã gặp qua nhiều người đẹp hơn cô, hơn nữa lúc này cô đang sợ hãi, căn bản nhìn không có mỹ cảm gì cả. Nhưng không biết như thế nào, thấy bộ dáng kinh hách của cô, sát ý trong lòng Lan Lăng Yến dần dần giảm xuống, thay vào đó là hứng thú chậm rãi tăng lên.



“Không, không có, tôi có mắt không thấy thái sơn, tôi.......” Ninh Vân Hoan không biết mình như thế nào chọc phải vị sát thần này, nhìn ý lạnh trong mắt hắn, bắt đầu cố gắng nghĩ đến biện pháp gì có thể giúp mình thoát thân.




Ninh Vân Hoan bị hắn ôm quỉ dị cả một đường, thẳng tới một trang viên thuộc một khu phố phồn hoa. Tắm rửa xong, cô có chút co quắp, bất an ngồi, cũng không có đánh giá xung quanh, dù sao cô cũng mặc kệ đây là đâu, sau này cũng không trở lại nữa, phòng này là cái dạng gì, cô một chút cũng không quan tâm, chính là nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, cô lại tự khuyến khích chính mình, trong lòng thấy thực sự không yên chút nào.



Lan Lăng Yến thay quần áo xong, vào phòng liền thấy cô ngoan ngoãn mặc một thân áo ngủ ngồi bên giường, vẻ mặt đờ đẫn. Bộ dáng im lặng của cô làm hắn rất vui, bởi vậy thay bởi sự lạnh nhạt lúc đầu giờ ngược lại sinh vài tia hứng trí.



Nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ, Ninh Vân Hoan bắt đầu có chút khẩn trương, mãi đến khi áo ngủ của cô bị người nào đó cởi ra, lộ ra thân hình lung linh được che bởi lớp nội y, cô bên này vừa hít một ngụm khí lạnh, liền bi một thân hình có chút lạnh băng đè ép, mang theo một cỗ làm người ta hít thở không thông. Cô theo bản năng liền ngẩng đầu, trên mặt lộ ra sợ hãi cùng thần sắc không yên.



“Quên đi.” Người đàn ông vừa thấy biểu tình của cô, nhất thời liền có chút nhàm chán, muốn đứng dậy. Chính là thấy Ninh Vân Hoan thở dài một hơi nhẹ nhõm, liền thay đổi chủ ý, đem cô đè xuống.



Từ nhẫn nại tới lúc thân thể bị xé rách đau đớn, sắc mặt Lan Lăng Yến vốn có chút lạnh lùng mới dần dần thay đổi. Trong mắt hắn bắt đầu nhiễm hơi thở của dục vọng, loại cảm giác giao hợp nam nữ này thật sự có thể làm người ta mê muội. Cô gái dưới thân mang theo lực hấp dẫn vô hình, sự tình giống như ngày càng thú vị, bộ dạng lạnh nhạt của hắn bắt đầu hoàn toàn biến mất.