Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 68 : Tần gia
Ngày đăng: 21:27 21/04/20
Nghe thấy lời khuyên của mẹ Ninh, ba Ninh mới ho khan hai tiếng, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi: “Nó trở về muốn đòi tiền, nói rằng mẹ của cô gái họ Cố kia cần phải làm phẫu thuật, cần 50 vạn, nó trở về tìm ba xin 200 vạn.”
Ninh gia mặc dù có chút tiền của, 200 vạn cũng không phải không có, nhưng ba Ninh vừa nghĩ tới Ninh Vân Thành lấy tiền cho người phụ nữ tên Cố Nhàn, trong lòng liền không tình nguyện.
“Ba con nói cho nó tiền để nó cắt đứt quan hệ với Cố Doanh Tích, nhưng nó không những không đáp ứng, ngược lại còn làm ba con tức tới mức sinh bệnh, nó lại phủi mông chạy đi mất.” Mẹ Ninh nói con trai như đang nói kẻ điên bị mất lương tâm vậy, trong lòng bà không tránh khỏi có chút thương tâm, hai vợ chồng họ vẫn luôn yêu quý đứa con trai này, mặc dù bình thường ba Ninh hay mắng nhiếc Ninh Vân Thành, nhưng nó vẫn là đứa con trai mà ông yêu quý nhất, Ninh Vân Thành muốn bao nhiêu tiền, ba Ninh có từ chối bao giờ đâu. Chỉ sợ tiền cho nó không đủ dùng, chỉ có cho thêm chứ không cho ít, mặc dù mỗi lần Ninh Vân Thành trở về ông đều mắng mỏ, nhưng ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không thể giạy dỗ nó trở thành người tài mà thôi, cũng không phải vì chán ghét nó mà mắng nó. Mấy ngày nay ba Ninh bị Cố Doanh Tích làm cho tức giận, vẫn luôn nghỉ ngời ở nhà, vốn dĩ việc con trai trở về, trong lòng ông cũng vui vẻ, chỉ là không thể hiện ra ngoài mặt thôi. Nhưng lần trở về này Ninh Vân Thành lại mắng ba Ninh, làm ông tức tới mức bị bất tỉnh nhân sự, vừa nhìn thấy ba Ninh ngất đi ngã xuống đất, Ninh Vân Thành hoảng loạn nhưng lại quay người bỏ chạy, cũng không nói với người giúp việc một câu.
May là gần đây Ninh Vân Thành chuyển ra ngoài ở, mẹ Ninh nhớ con trai, nghe thấy người làm gọi điện thoại nói con trai trở về, bà liền vội vàng trở về nhà, nhờ đó mới phát hiện ra ba Ninh bị ngất trên mặt đất, bà vội vàng gọi người đưa ông tới bệnh viện, chỉ cần tới bệnh viện muộn một chút thôi thì sẽ xảy ra chuyện.
“Ai.” Ba Ninh lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi, ông khoát khoát tay, ý bảo mẹ Ninh không cần nói lại chuyện này nữa, lúc này ông mới lộ ra vẻ tươi cười, vẫy tay với Lan Lăng Yến:
“Lan tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi rồi, không biết hiện tại làm gì? Trong nhà còn có những ai? Hoan Hoan tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cũng không biết đưa cậu về nhà gặp mặt, làm cậu chê cười rồi.”
Lần trước con trai và Cố Doanh Tích kết giao, ba Ninh không hỏi thăm về gia thế nhân phẩm của Cố Doanh Tích liền cho phép Ninh Vân Thành dẫn người về ra mắt, ông bị sai sót một lần đã rút ra được kinh nghiệm rồi, mở miệng nói chuyện liền hỏi về gia thế nhân phẩm của Lan Lăng Yến.
“Gia đình tôi cũng không có quy tắc gì, gả con gái chứ không phải bán con gái, không để ý gia đình đối phương có bao nhiêu tiền, chỉ là hi vọng đối phương nhân phẩm đoan chính, có thể đối xử tốt với con gái của chúng tôi.” Mẹ Ninh cũng cười nói tiếp một câu, lúc nói tới nhân phẩm đoan chính, Ninh Vân Hoan có chút không nhịn được cười ra tiếng. Lan gia chính là gia tộc làm không ít chuyện không đoan chính, những chuyện làm ăn trong bóng tối đều xuất phát từ Lan gia, nếu như Lan Lăng Yến là thanh niên tốt nhân phẩm đoan chính, thì có lẽ mọi người trên thế giới này không ai là người xấu cả.
Ba Ninh tự nhận mình có con mắt biết nhìn người, càng trò chuyện với Lan Lăng Yến, càng không dám xem thường anh. Sau khi hai người trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, ba Ninh mở miệng gọi Lan Lăng Yến đóng miệng cũng gọi Lan Lăng Yến, thái độ vô cùng thân thiết, hơn nữa còn có bộ dáng vô cùng hài lòng đối với anh, chỉ kém không gọi anh một câu con rể tốt, nhìn thấy ánh mắt của Lan Lăng Yến luôn như có như không nhìn về phía Ninh Vân Hoan, ba Ninh hoàn toàn yên tâm, đến khi mẹ Ninh tiễn hai người rời khỏi bệnh viện, lúc mẹ Ninh quay lại rót nước cho ông, ông vui vẻ nói một câu:
“Con rể này, không phải hạng bình thường.”
Mẹ Ninh cảm thấy nghi hoặc hỏi lại ông, nhưng ông lại không nói gì thêm.
Lúc Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan về nhà, thì ở một nơi khác Lý Phán Phán ôm cánh tay mềm nhũn của Tần Dật mà khóc hết nước mắt, Phó Viện bởi vì có quan hệ thân mật với Lý Phán Phán thiện lương nên cũng có mặt ở Tần gia, Tần gia mời tất cả quân y chuyên phục vụ trong quân đội không khám bệnh ở bên ngoài tới, chỉ kém không chuyển cả bệnh viện tới nhà mình thôi, lúc này những chuyên gia có danh tiếng hàng đầu trong nước đang vây quanh Tần Dật, sắc mặt mọi người đều khó coi:
“Tần lão tướng quân, Tần thiếu tướng bị người ta dùng sức lực vô cùng lớn gây nên thương tích, tay phải vẫn còn tốt, chỉ cần nối lại xương, làm phẫu thuật xong sẽ không có trở ngại gì quá lớn, nhưng tay trái của cậu ấy, cho dù làm phẫu thuật loại bỏ xương bị vỡ vụn, nhưng e rằng sau này không thể dùng sức được nữa.”
Lúc này cả tai và mũi của Tần Dật đều chảy ra máu, mẹ của Tần Dật vừa khóc vừa cầm khăn ấm lau mặt lau tai cho hắn ta, máu tươi trong tai và mũi của hắn ta không ngừng chảy ra, nghe thấy lời nói của bác sĩ, bà ta liền nghiến răng nghiến lợi mắng: “Là ai làm bị thương Dật Nhi của chúng ta, tôi muốn hắn lấy mạng ra bồi thường!”
“Được rồi, chuyện đã tới nước này, còn không phải do con trai của bà gây nên hay sao!” Vừa nói xong lời này, ba của Tần Dật là Tần Chính liền tức giận nói: “Người là do Tô gia đích thân đưa về, nói nó thật có tiền đồ, ngày hôm nay vì một đứa con gái không hề quen biết mà ra tay, đáng bị người ta đánh thành như vậy!” Thực ra lúc này Tần Chính nhìn thấy con trai sống dở chết dở nằm trên giường cũng cảm thấy bế tắc, đây là đứa con trai ông đặt nhiều kỳ vọng, là đứa con trai sẽ tiếp nối sự nghiệp của ông trong quân đội, nếu như cánh tay không thể dùng sức, sau này không phải sẽ trở thành phế nhân hay sao? Ông vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền nổi giận, hận không thể ngay lập tức đuổi cả Tần Dật và giường của hắn ta ra xa, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.