Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 78 : Cứu người

Ngày đăng: 21:27 21/04/20


Lúc người ngoài thi nhau nghị luận về cô, đám người Lưu Tấn Quân còn phối hợp với lời nói của người khác, bày ra bộ dáng bọn họ luôn bị cô bức hại nhưng vẫn cố nén vì trọng tình trọng nghĩa, mặc dù hiện tại Ninh Vân Hoan đã trùng sinh, tất cả mọi chuyện vẫn chưa phát sinh, nhưng hiện nay nghĩ lại, vẫn cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn.



Muốn cô lấy tiền đi nuôi dưỡng những con sói mắt trắng đó, Ninh Vân Hoan thà đem tiền vứt xuống sông còn hơn, ít nhất còn nghe thấy tiếng động khi tiền rơi xuống, sẽ không làm hại tới bản thân cô, nếu trợ giúp những kẻ vong ân phụ nghĩa kia, còn không bằng nuôi chó nó còn trung thành với cô hơn!



Cũng bởi vì vậy, đám người Lưu Tấn Quân đeo bám một thời gian, Ninh Vân Hoan không những không mềm lòng, ngược lại nhìn bọn họ động một chút là quỳ xuống xin tiền, trong lòng liền nhịn không được cơn tức cứ thế xông lên.



"Chính là mấy người kia, làm cho em phiền thành bộ dáng như thế này?" Lan Lăng Yến đã sớm nhìn thấy những dị thường gần đây của cô gái này, nhưng anh vẫn bất động thanh sắc, đợi Ninh Vân Hoan mở miệng nói với anh.



Cô đã thừa nhận anh là chồng của cô, đã sớm nói với ba Ninh mẹ Ninh chuyện hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng cô vẫn luôn giấu diếm mọi chuyện trong lòng, không muốn nói ra với anh.



Lan Lăng Yến vẫn luôn đợi cô mở lời, nhưng cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt của cô ngày càng phiền não, cô ấy vẫn cứ nhẫn nhịn, bản thân anh đành phải nhận thua, chủ động nói về chuyện này: "Nếu như em không thích, anh thay em giáo huấn bọn họ một chút."



Ngữ khí của anh đạm mạc, Ninh Vân Hoan nghe thấy anh muốn giáo huấn bọn họ, thần sắc liền biến đổi một chút: "Giáo huấn như thế nào?"


Mà lúc này, sau khi Cố Doanh Tích tới nhà xưởng, mới cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi đầu óc nhất thời nóng lên nên mới quyết định đi cứu người, nhưng lúc này ả đơn thương độc mã, nhìn thấy nơi âm trầm không một bóng người, dù sao ả cũng chỉ là một cô gái, không tránh khỏi trong lòng dâng lên sợ hãi.



"Có ai không?"



Mấy người bị trói cùng một chỗ, không biết tại sao, sau khi bị bắt không ai tới xem bọn họ, cũng không ai nói gì, miệng mỗi người đều bị bịt lại, mắt bị bịt lại, vài ngày nay không được uống một giọt nước, không được ăn một hạt cơm nào, mà xung quanh lại yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình làm cho đám người Lưu Tấn Quân sắp bị dọa tới mức vỡ mật, cảm giác đó giống như chúng bị nhốt một mình trong phòng tối, dường như thế giới chỉ có mình hắn ngồi đợi chết vậy, thời gian trở nên vô cùng dài và gian nan, tính tình của mấy người cũng bạo phát, sau mấy ngày ngay cả vấn đề vệ sinh cũng không thể giải quyết làm bọn chúng hoàn toàn sụp đổ.



Tại thời điểm nghe thấy giọng nói của Cố Doanh Tích, nước mắt của mấy người rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà chảy ra, bọn họ không biết rốt cuộc bọn họ đắc tội với ai ở thủ đô, đến nỗi bị người ta bắt tới nơi quỷ quái này, tuy không đánh mắng bọn họ, nhưng không cho bọn họ ăn uống chút nào, lúc này Lưu Tấn Quân vô cùng đói khát và sợ hãi, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người liền thả lỏng, trong lòng chỉ nghĩ hắn được cứu rồi, mà không hề nghĩ rằng trong đó có cái gì gian trá.



"A,  ả thế mà thật sự tới." Ở một gian phòng khác của nhà xưởng, mười mấy tên côn đồ rốt cuộc có thể đi ra, lúc nhìn thấy Cố Doanh Tích, ai ai cũng lộ ra khuôn mặt không có ý tốt: "Tiểu thư, lá gan của cô thật không nhỏ, một mình cũng dám tới, những người này là gì của cô, vì bọn họ ngay cả mạng cũng không cần."



Lúc nhìn thấy Cố Doanh Tích thực sự xuất hiện, Lan Bưu - người tự mình sắp đặt tất cả cũng cảm thấy giật mình, ông ta cho rằng Lan Lăng Yến bảo ông ta làm những chuyện này chủ yếu là muốn giáo huấn đám người Lưu Tấn Quân mà thôi, vốn dĩ ông ta nghĩ sự sắp xếp đơn giản thô thiển lộ liễu như vậy sẽ không có người mắc bẫy, nhưng không ngờ bây giờ Cố Doanh Tích lại xuất hiện ở đây, trong lòng có chút câm nín: "Thật sự là ngu xuẩn tới mức làm người ta thổ huyết, đơn thương độc mã mà cũng dám tới đây, rõ ràng biết có bẫy mà cũng không mang theo ai đi cùng, có phải trong não người phụ nữ này toàn rơm rạ không vậy?"



Lan Lăng Yến cũng có chút kinh ngạc, mặc dù biết Cố Doanh Tích chắc chắn sẽ mắc bẫy, nhưng tuồng kịch đơn giản đến không thể đơn giản hơn như thế này mà ả cũng có thể mắc phải, loại phụ nữ như vậy có thể sống tới ngày hôm nay, não giống như là không ở trong đầu vậy, thật sự làm cho anh có chút kinh ngạc, chỉ là loại phụ nữ như vậy, thế mà lại làm anh mất nửa ngày để sắp xếp, làm anh cảm thấy buồn nôn và phí công, vốn dĩ còn nghĩ ả ta có chút thủ đoạn, nếu không sao lần trước mấy thủ hạ của anh có thể mềm lòng với ả ta, ai ngờ ngay cả một phế vật ả ta cũng không bằng, loại phụ nữ như vậy có bản lĩnh gì làm những thủ hạ kia mềm lòng, dựa vào cái gì để Lan Bưu nói chuyện thay ả ta?