Nữ Quan Vận Sự

Chương 280 : Ám dục 4

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Nam căn của Ngụy Lãnh Nghiêu đặc biệt to dài, quy đầu như quả trứng chim, khi xâm nhập vào trong tiểu huyệt của Cố Khinh Âm còn cọ mạnh qua từng điểm mẫn cảm, khiến người nàng run bắn lên.



"Ân ah...... Quá sâu...... Ưm......" Những đợt tấn công của hắn làm hạ thể nàng bủn rủn, mũi phát ra những tiếng ngâm nga khe khẽ, nghe quyến rũ lòng người hơn cả những ca kỹ học đàn hát từ nhỏ.



Hàng mày của nàng khẽ chau lại, khuôn mặt hơi hất lên, dưới ánh nến trông kiều diễm như nhụy hoa trong sương mai. Cần cổ nàng thon dài, ngực ưỡn cao, phập phồng lên xuống, hai nụ hoa đỏ tươi bắt mắt.



Đôi mắt u lam của hắn như hồ sâu, phản chiếu hình ảnh quyến rũ của nàng. Bàn tay hắn chậm rãi lướt dọc theo đường cong thắt lưng xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng vòng qua xương sườn, chậm rãi phác họa hai bầu vú duyên dáng, thỉnh thoảng còn lấy đầu ngón tay gảy nhẹ nụ hoa, rồi không làm gì tiếp nữa.



Cả hai nơi trên dưới của Cố Khinh Âm đều bị hắn đùa bỡn, tiếng thở dốc của nàng dần cao. Dưới sự điều khiển của dục vọng, nàng lắc nhẹ eo, đong đưa mông, để cơn khô nóng sâu trong cơ thể lan ra. Nàng biết rõ mình còn muốn nhiều hơn, nhưng hắn lại cố tình dừng lại.



"Muốn không?" Hắn khàn giọng hỏi. Nam căn to lớn chậm rãi hơi rút ra, rồi lại thúc mạnh vào một điểm gồ lên bên trong âm đ*o, "Bao lâu rồi nàng không được nam nhân chạm vào?"



Trên thái dương Ngụy Lãnh Nghiêu phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt hắn sâu hút, dưới thân phát lực, ra ra vào vào, "Vừa chặt vừa ướt, " Hắn ghé sát vào nàng, để đôi môi mỏng của mình gần như chạm vào cánh môi nàng, "Vừa mới bắt đầu......"



Khoái cảm ùn ùn kéo tới, âm đ*o tê dại, nơi to lớn của hắn theo dòng nước ướt át đi đến tận miệng tử cung của nàng, như muốn mở bung mở nơi đó ra. Nàng không chịu nổi nữa, quyến rũ ngâm nga: "Ah ân...... Đừng nói nữa, ngài, ah......"




"Ưm......" Nàng nào phải đối thủ của hắn, chỉ một thoáng đã không chống đỡ nổi nhu tình hiếm có của hắn, miệng nàng bị hắn chiếm đóng, hơi thở của hắn như quấn lấy nàng.



Tiếng thở dốc của nàng ngày càng dồn dập, bắt đầu đáp lại hắn, cùng lưỡi hắn dây dưa triền miên.



Nhìn nàng rơi vào dục vọng, hắn ôm nàng từ từ đứng dậy khỏi thùng gỗ, nam căn to dài vẫn nằm trong cơ thể nàng, đôi môi mỏng của hắn mút lấy cánh môi hồng nhuận của nàng.



Cố Khinh Âm ôm hắn cổ, cùng hắn ôm hôn, bầu ngực đẫy đà trơn mềm dính sát lấy cơ ngực vững chắc của hắn, làn da trắng muốt của nàng tương phản rõ rệt với làn da màu lúa mạch của hắn.



Dục hỏa thiêu đốt thân thể, nàng không kềm chế được nữa, quấn chặt lấy người hắn như dây leo.



Nhưng hắn lại đột nhiên rút lui, rút nơi đó ra khỏi cơ thể nàng. Khi nàng còn chưa kịp hiểu gì thì thân thể đã bị quay mạnh lại, mặt hướng về phía bình phong.



Đôi mắt Cố Khinh Âm như phủ một tầng sương mù, đến lúc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, toàn thân nàng run lên.



Sau bình phong là một tấm gương rất lớn, mặt kính trơn nhẵn, phản chiếu rõ ràng bóng dáng nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu.



Ngụy Lãnh Nghiêu đứng thẳng, mái tóc đen ướt một nửa, nước trên người còn chưa khô hết, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến, toàn thân trần trụi ôm nàng vào trong ngực.