Nữ Quan Vận Sự

Chương 330 : Nguy hiểm trong rừng trúc

Ngày đăng: 22:04 07/03/21


Hàn Lâm Viện.



Lâm Khôn ôm quyền khom người, nói: "Bẩm đại nhân, việc tìm kiếm trên núi Tử Vân vẫn chưa có kết quả."



Thượng Quan Dung Khâm đang ngồi dựa vào bàn viết lách, cau mày lại, hơi ngẩng đầu lên, "Bên Thánh thượng cũng không có tin tức?"



Lâm Khôn gật đầu, "Không có."



Bàn tay đang cầm bút của Thượng Quan Dung Khâm xiết chặt, một giọt mực rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành trắng phau.



Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn, rồi đứng dậy, trường bào xanh nhạt quét đất, tôn lên dáng người thanh nhã như hoa sen.



"Cố Đức Minh đã ra khỏi Đại Lý Tự chưa?" Hắn hỏi.



Lâm Khôn đáp: "Dạ, thuộc hạ đã phái người đưa ông ấy về Cố phủ."



Thượng Quan Dung Khâm quay lại, nói: "Tạm thời giấu tin Cố Khinh Âm mất tích."



"Thuộc hạ biết." Lâm Khôn trả lời.



Ban đêm, Thượng Quan Dung Khâm rời khỏi thư phòng của vương phủ, vừa đi qua cửa thì gặp Dương Tuyết Dao đang đợi trong sân.



"Quận chúa." Hắn cúi đầu chào, đi lướt qua nàng.





"Thượng Quan Dung Khâm, vô dụng thôi, " Nàng chợt cười to, tiếng cười thê lương, "Nếu như nàng ta thật sự rơi xuống đáy vực thì đã chết từ lâu rồi, hahahaha......"



Thượng Quan Dung Khâm bất ngờ quay người, ánh mắt vốn nhu hòa trở nên sắc bén, "Quận chúa, xin tự trọng."



"Sao ta lại không tự trọng? Thượng Quan Dung Khâm, huynh nên cảm thấy vui mừng mới phải. Hàn Cẩm Khanh ở cùng với nàng ta, nếu như hắn cũng chết, thiên hạ này sẽ là của phụ vương. Đến lúc đó phụ vương nhất định sẽ không bạc đãi huynh......" Dương Tuyết Dao cao giọng nói.



Thượng Quan Dung Khâm không muốn nghe nàng nói linh tinh, nên tiếp tục đi về phía trước.



"Thượng Quan Dung Khâm, không phải huynh muốn tự đi cứu người đấy chứ? Núi Tử Vân chính là cấm địa hoàng gia, tùy tiện xâm nhập đều là tội lớn."



Sắc mặt Thượng Quan Dung Khâm bình thản như nước, nhanh chóng rời khỏi vương phủ, mặc kệ Dương Tuyết Dao la hét, cũng không thèm để ý.



Một ngày nữa trôi qua.



Nhờ có sự giúp đỡ của Cố Khinh Âm, Hàn Cẩm Khanh đã có thể đi lại chầm chậm.



Hai người đi quanh rừng trúc một lát, trán Hàn Cẩm Khanh đổ chảy mồ hôi.



"Ngài đừng miễn cưỡng quá, " Cố Khinh Âm đỡ hắn ngồi xuống một tảng đá lớn, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, "Dù sao bị thương gân cốt cũng cần tĩnh dưỡng lâu dài."



Hàn Cẩm Khanh thở gấp, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nắm tay nàng, lắc đầu, "Đừng tiếp tục đi về phía trước, nếu ta đoán không lầm, trong rừng này có đặt bẫy."



Hai ngày nay hắn đã cẩn thận quan sát cánh rừng này, phát hiện phạm vi hoạt động của vợ chồng họ Tống rất nhỏ, lá rụng đầy đất nhưng hình như chưa bao giờ có người quét.



"Bẫy?" Cố Khinh Âm ngạc nhiên.



Từ khi hai người rơi xuống vách núi, nàng luôn tập trung vào thương thế của Hàn Cẩm Khanh, không quá để tâm những chuyện khác, cũng chưa từng nghĩ tới trong rừng trúc này cũng có nguy hiểm.



Nghe Hàn Cẩm Khanh nói vậy, suy nghĩ của nàng xoay chuyển thật nhanh, hỏi: "Chẳng lẽ là Tống bá và Tống phu nhân......"



Hàn Cẩm Khanh lắc đầu, bình tĩnh nói: "Có người thiết lập rất nhiều bẫy xung quanh rừng trúc để vây họ ở nơi này, xem ra đã tốn không ít công sức."