Nữ Thần Trở Về
Chương 15 :
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
- Không sao. Là do tôi đi đường không cẩn thận.
Ninh Tây ngẩng đầu lên liền thấy Thường Thời Quy mặc tây trang đứng trước mặt mình, phía sau anh còn có mấy người cả trai lẫn gái mặc đồ công sở đứng đó. Ánh mắt của những người này đều nhìn vào cô, giống như cô là chiếc đèn duy nhất trong đêm tối, sáng đến mức làm lóa mắt người khác.
- Ninh tiểu thư?
Thường Thời Quy cúi người nhặt kính râm trên mặt đất lên, phát hiện nó đã bị gãy, gọng kính bên phải lung lay trơ trọi, có vẻ đáng thương.
Anh không ngờ rằng kính lại gãy thành như vâỵ, cánh tay cầm lấy kính, bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
Ninh Tây đưa tay lấy chiếc kính không trọn vẹn về, khẽ ho một tiếng và bảo:
- Thường tiên sinh, ngài đang có việc bận, tôi sẽ không quấy rầy.
- Chờ một chút!
Ánh mắt Thường Thời Quy nhìn qua Ninh Tây, quay đầu liếc nhìn đám người ở phía sau rồi nói:
- Nghe nói ở gần đây có một nhà hàng Tây đồ ăn rất ngon. Nếu Ninh tiểu thư không ngại mà nói, vậy mời nể mặt dùng bữa tối với tôi, coi như là lời xin lỗi.
Ninh Tây nhìn kính râm và thịt vịt nướng trong tay, cười bảo:
- Việc này cũng do chính tôi đi đường không cẩn thận. Thường tiên sinh đừng quá khách khí.
- Gặp nhau được là có duyên!
Thường Thời Quy mỉm cười, tiếp tục nói:
- Một mình tôi đi đến nhà hàng Tây cũng chẳng có nghĩa gì. Ninh tiểu thư cứ coi như là giúp đỡ tôi, để tôi không quá lúng túng lúc đi ăn đi.
Ninh Tây nghe thế bật cười:
- Không lẽ nhân vật lớn như Thường tiên sinh lại có cảm giác lúng túng hay sao?
- Là một nam nhân độc thân, đi đến mấy nơi như vậy đều gặp phải tổn thương đấy.
Thường Thời Quy nói đùa:
- Không có biện pháp. Thế giới này dù sao vẫn tràn đầy ác ý với những kẻ độc thân đấy.
Hóa ra người như Thường Thời Quy cũng biết hài hước, tự châm chọc bản thân mình. Lần trước ở nhà hàng, do thái độ của đám người Tưởng Thành tuy Ninh Tây không giận chó đánh mèo nhưng cũng không có cảm giác gì tốt với Thường Thời Quy.
Mà bây giờ xem ra vị Thường tiên sinh này dễ ưa hơn mấy người bạn của anh ta nhiều.
Lần trước đã từ chối Thường Thời Quy một lần rồi, Ninh Tây cũng không tiện từ chối lần thứ hai. Cô nhìn về phía những người đi sau anh, còn chưa kịp mở miệng thì một trong số những người đó đã nói:
- Tổng giám đốc, công tác thị sát* đã xong, chúng tôi xin phép đi trước.
- Ừ! Các vị vất vả rồi.
- Ngủ ngon.
Nói xong, kính xe từ từ nâng lên, giống như ngăn cách hai người thành hai thế giới.
Xe từ từ lăn bánh rồi đi khuất hẳn tầm mắt của cô. Ninh Tây thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị Thường tiên sinh này thật sự muốn tìm một người ăn cơm với anh ta thôi chứ không có ý định gì khác.
Ninh Tây vào phòng, vừa làm mặt nạ đắp xong thì Trương Thanh Vân gọi điện đến.
- Ninh Tây!
Nghe giọng nói có chút kích động trong điện thoại, Ninh Tây bật loa ngoài rồi bỏ điện thoại sang một bên:
- Anh Trương, anh đừng có kích động thế chứ. Em còn đang đắp mặt nạ đấy.
Bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó giọng nói của Trương Thanh Vân cũng trở lại bình thường:
- Em về nhà rồi à?
- Không về nhà thì em đi đâu?
Ninh Tây cẩn thận sờ mặt nạ trên má:
- Không lẽ Thường tiên sinh còn mời em đến nhà anh ta làm khách chắc?
Bên kia điện thoại lại tiếp tục im lặng, một lát sau Trương Thanh Vân mới nói:
- Tôi biết ngay đây không phải kiểu phim thần tượng mà. Thường tiên sinh sẽ không đột nhiên vừa thấy đã yêu, gặp lại liền xiêu lòng, sau đó không rời nửa bước, chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối.
Ninh Tây giật mình, run tay, thiếu chút nữa bóc mất mặt nạ trên mặt:
- Nói nghệ sĩ của mình như vậy, anh thấy tốt lắm hả?
- Cũng chỉ nói vậy mà thôi!
Giọng Trương Thanh Vân trở nên đứng đắn hơn:
- Thân phận của Thường tiên sinh không phải bình thường, nhưng đã bước vào vòng luẩn quẩn này thì tâm tính nhất định phải tốt, nếu không được không bằng mất.
Ninh Tây biết Trương Thanh Vân đang lo lắng gì, cô bình thản trả lời:
- Anh Trương cứ yên tâm đi! Em không phải cô bé còn tin tưởng loại truyện cổ tích như Lọ lem và hoàng tử cưỡi ngựa trắng đâu.
Truyện cổ tích tốt đẹp như vậy, là do nó mang đến cho những đứa trẻ một giấc mơ mà thôi.
Đợi trẻ con lớn lên, dù giấc mơ có đẹp, có tốt đến đâu thì chúng cũng phải tỉnh giấc.