Nữ Thần Trở Về
Chương 18 :
Ngày đăng: 21:11 20/04/20
"Không có việc gì, rửa sạch vết thương là được."
Bác sĩ đưa cho Ninh Tây dung dịch i-ốt để rửa vết thương trên bàn tay, lại cho cô hai cái băng keo cá nhân dán lên.
" Hai ngày miệng không được để vết thương dính nước, mấy việc lấy gạo rửa rau sự, giao cho bạn trai cô làm là được."
Ninh Tây yên lặng nghiêng đầu mắt nhìn người bạn trai bị cưỡng chế là Thường Thời Quy, làm bộ như không có nghe được câu nói của bác sĩ.
"Bây giờ là thời đại mới,đàn ông làm cơm cũng không có gì"
Lão bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, quay đầu đi nhìn Thường Thời Quy:
"Người bên cạnh mình, thì nên đau lòng."
Bác sĩ à, đừng tán gẫu nữa được không, cô về sau không mặt mũi gặp lại vị Thường tổng tài này đâu. Cô lúng túng mở miệng nói:
"Bác sĩ, người này không..."
"Bác sĩ nói đúng, người bên cạnh mình, cần phải đau lòng."
Thường Thời Quy mắt nhìn Ninh Tây, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười lịch sự, cười đến Ninh Tây càng ngày càng quẫn bách.
Bác sĩ đưa cho Ninh Tây lọ nước thuốc rửa vết thương, vài miếng băng keo cá nhân, lần nữa nhắc nhở không được để vết thương chạm vào nước.
Duy trì mỉm cười cứng ngắc đi ra khỏi phòng khám bệnh, Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy trên tay cầm hai túi mua hàng, cảm thấy hai túi mua hàng này cũng không kéo xuống phong độ Thường tổng tài.
"Cảm ơn Thường tiên sinh, nhà tôi ở gần phía trước, cảm ơn anh đưa tôi lại đây."
Cô cầm lấy túi mua hàng trong tay Thường Thời Quy, ha ha cười khan, liền đi lên phía trước.
"Chờ một chút."
Thường Thời Quy đuổi theo cô, sau đó đem mũ trong tay đưa tới trước mặt Ninh Tây:
"Mũ của em."
"Cảm ơn"
Ninh Tây một tay tiếp nhận mũ, lại lần nữa hướng Thường Thời Quy nói cám ơn sau đó xoay người rời đi. Thường Thời Quy đứng tại chỗ xem cô đi xa, cuối cùng tiến vào trong tiểu khu, mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn xuống đầu vai mình, mới phát hiện không biết lúc nào bông tuyết đã rơi đầy vai. Hắn trở lại trên xe, ngồi ở sau xe còn có một phụ nữ trung niên thấy hắn trở về, mỉm cười hỏi:
"Vừa rồi cô gái kia, là bằng hữu của con?"
Tay cài dây an toàn dừng một chút, hắn khẽ lắc đầu, chẳng hề nghĩ giải thích.
Gặp hắn như vậy, người phụ nữ cười cười, không hỏi tới nữa.
Thường Thời Quy nhìn hắn mẹ một cái:
Trong bầu trời một đóa lại một đóa pháo hoa nổ tung, bang bang rung động, nhưng tất cả sự chú ý của hắn đều đặt ở đầu bên kia điện thoại.
"Cảm ơn, cũng chúc anh năm mới vui vẻ, Thường thị xí nghiệp càng ngày lớn mạnh "
Ninh Tây cười nói, "Quan trọng nhất là chúc anh cùng người thân bình an, thân thể khỏe mạnh".
"Tôi sẽ chuyển lời tới bọn họ."
Thường Thời Quy quay đầu lại mắt nhìn mẹ.
"Cô bên kia có nhìn thấy pháo hoa không?"
Ninh Tây ngẩn người một chút, để đũa xuống đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ.
Bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, xinh đẹp tựa như tiên cảnh.
"Trông thấy "
Nụ cười trên mặt mang một tia thẫn thờ cùng thoải mái.
"Rất đẹp."
Đầu bên kia điện thoại không nói gì, chờ Ninh Tây ngắm pháo hoa nở rộ xong,thanh âm Thường Thời Quy mới lại lần nữa truyền đến.
"Nghe nói ăn nồi lẩu xem chương trình xuân, ngẫu nhiên ngắmpháo hoa, cùng giao thừa lại xứng."
Ninh Tây đầu tiên là sững sờ, sau đó liền bật cười.
Nghe được tiếng cười đầu bên kia điện thoại, Thường Thời Quy giọng nói nhu hòa hơn.
"Vậy tôi không quấy rầy cô ăn lẩu, ngủ ngon, còn có... Năm mới đại cát."
"Ngủ ngon."
Ninh Tây cười, chờ đối phương tắt điện thoại, ba mươi giây sau, trò chuyện còn chưa kết thúc.
"Thường tiên sinh?"
"Tôi ở đây."
Nghe được chữ này, tâm tình kỳ dị đã khá nhiều: "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cuộc trò chuyện cuối cùng kết thúc, Ninh Tây xem màn hình điện thoại di động tối đi, quay đầu nhìn lại nồi lẩu, lập tức kêu thảm một tiếng.
Vịt nấu quá chín quá rồi.!!!!!