Nữ Thần Trở Về

Chương 25 :

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


Bộ dáng Trần Nhất Tuấn hoảng sợ, khiến trợ lý của Thường Thời Quy bị hù dọa, nhìn Trần Nhất Tuấn khắp người chật vật, mới cùng Hà Đông cùng nhau đỡ hắn đứng lên.



Không hề nghĩ đến ở chỗ này gặp cô gái này, Trần Nhất Tuấn trong lòng rối bòng bong, hắn từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, cũng chẳng quan tâm Thường Thời Quy ở đây, tay run run đốt lên.



Trước năm mới hắn gặp Ninh Tây một lần, nghe được Thường Thời Quy xưng Ninh Tây là Ninh tiểu thư, còn không xác định cô chính là Ninh Tây học cùng lớp cao trung. Cho đến khi tin tức liên quan tới Ninh Tây ùn ùn kéo tới xuất hiện trên truyền thông, khi hắn nhìn thấy ảnh của Ninh Tây cùng tên đồng thời xuất hiện, là hắn biết, đây là Ninh Tây, năm đó bị hắn làm hại cửa nát nhà tan.



Mỗi lần nhớ tới trò đùa dai thời niên thiếu, hắn vừa cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy sợ hãi, thời gian lâu dài, Ninh Tây trong lòng hắn thành một cây gai, chỉ cần nhớ tới lại đau đớn khó nhịn, chột dạ vô cùng.



Nhìn thấy bạn tốt thất thố như thế, Hà Đông vừa kinh ngạc lại cảm thấy bất ngờ, lần trước gặp phải đã gặp cô gái này, bây giờ tại sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ cô ấy thật sự là Ninh Tây năm đó?



Nhưng Ninh Tây này lớn lên cùng Ninh Tây học lớp cao trung căn bản không giống nhau, có khi nào là Trần Nhất Tuấn nhận lầm người?



Huống chi nếu như cô gái này thật sự là Ninh Tây trước kia, cô lúc này nhìn đến bọn họ,sự có thể bình tĩnh như thế?



"Khụ khụ khụ!"



Trần Nhất Tuấn bị khói sặc đến ho khan không ngừng, hắn vội vã đứng người lên, trốn qua một bên ho khan.



"Thường tiên sinh, "



Hà Đông sợ bầu không khí lúng túng, chủ động tiến lên cùng Thường Thời Quy bắt chuyện.



"Lần này chúng tôi tới quấy rầy anh, là vì một hạng mục hợp tác..."



Thường Thời Quy mắt nhìn Trần Nhất Tuấn trong góc không ngừng ho khan:



"Hạng mục của Quý công ty tôi đã xem qua, ý tưởng rất tốt, nhưng tôi tạm thời đối với hạng mục này cũng không có hứng thú, chỉ sợ lần này hai người đi một chuyến tay không."



Ninh Tây đóng cái nắp cặp lồng đựng cơm, sau lưng duỗi đến một cánh tay thay cô lấy cái hộp cất đi. Cô quay đầu nhìn lại, là trợ lý của Thường Thời Quy. Đối phương gặp ánh mắt của cô, hướng về cô lễ phép cười cười.



"Thường tiên sinh, xin anh cho chúng ta mười phút, tôi tin tưởng hạng mục này nhất định có liên quan đến công ty anh."



Hà Đông không muốn buông tha, hạ thấp tư thái hướng Thường Thời Quy cầu tình.



Ninh Tây híp một nửa mắt thấy Hà Đông bày ra thấp kém, đột nhiên nhỏ giọng bật cười:



"Nếu Thường tiên sinh đã nói đối với hạng mục này không có hứng thú, đã nói lên mặc kệ hạng mục này có nhiều liên quan đến công ty, cũng không thể nhúc nhích được Thường tiên sinh."




Hà Đông gặp hắn như vậy, khuyên nhủ.



"Cùng lắm thì chúng ta tìm thời gian thích hợp nói lời xin lỗi, đến lúc đó cô ấy nếu như còn canh cánh trong lòng, đó là do cô ta tự mình phiền lòng."



Trên thực tế không tha thứ thì thế nào, tất cả mọi người có quỹ đạo cuộc sống, chuyện trước kia đối với nhiều người mà nói, đó là trò đùa dai thời niên thiếu, ai cũng không vì cô ta, thay đổi cuộc sống của họ.



"Năm đó nếu như không phải là cô ấy thầm mến cậu, chọc cho mọi người trong lớp cười nhạo, cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy."



Hà Đông trong giọng nói dẫn theo tơ trào phúng.



"Cũng không muốn nghĩ đến bộ dáng năm đó của cô ấy, ai để ý đến được?"



Trần Nhất Tuấn há to miệng, nói không nên một câu.



Bởi vì chỉ có hắn trong lòng rõ ràng, năm đó Ninh Tây căn bản không hề thầm mến hắn, cũng không viết thư tình. Ngay cả chính hắn đều không rõ ràng lắm, năm đó tại sao phải nói dối bạn cùng lớp, cùng mọi người cho rằng Ninh Tây thầm mến hắn...



Hồi tưởng lại năm đó các bạn học cười nhạo Ninh Tây, hắn liền cảm giác mình như bị lột sạch quần áo đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vô cùng khó xử.



Nhưng hắn nói không nên lời, cũng không mặt mũi nói ra khỏi miệng.



Buổi chiều quay phim hết sức thuận lợi, Ninh Tây cũng không bị sự kiện buổi trưa ảnh hưởng, thậm chí theo Tiền Đạo diễn, buổi chiều trạng thái của cô sánh với buổi trưa còn tốt hơn.



Ra khỏi nơi quay phim, Ninh Tây phát hiện Thường Thời Quy còn chưa rời đi.



Thân hình cao lớn của hắn ngồi trên ghế nhỏ sau màn hình, nhìn đến có chút đáng thương.



"Thường tiên sinh, "



Cô đi đến bên cạnh hướng hắn giơ giơ tay lên, cười nói,



"Tôi đi tẩy trang chút đã."



"A, "



Thường Thời Quy từ trên ghế đứng lên, sau đó nói, "Vậy tôi..." Hắn giơ cổ tay lên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nghĩ bản thân cũng nên rời đi, nhưng khi nhìn đến nụ cười trên mặt cô, lại không bỏ được nói lời tạm biệt.