Nữ Thần Trở Về

Chương 5 :

Ngày đăng: 21:11 20/04/20


- Ninh Tây, vừa rồi cô diễn rất đúng, nhưng mà tốc độ chạy hơi chậm một chút.



Đạo diễn xem lại cảnh quay trên máy rồi ngẩng đầu lên hỏi Ninh Tây:



- Quay lại một lần nữa được chứ?



Ninh Tây thở hơi gấp gáp, để mặc cho thợ trang điểm và thợ quần áo giày vò trên người mình, giơ tay lên ra hiệu cũng được với đạo diễn.



Thấy cô dễ nói chuyện như vậy, đạo diễn cũng mỉm cười vừa ý. Thực tế thì cảnh quay vừa rồi đã rất được, nếu như nghệ sĩ không muốn quay lại thì ông cũng không bắt buộc. Nhưng mà nếu có thể tốt hơn nữa thì càng tốt.



- Được rồi! Tất cả các tổ chú ý. Một, hai, ba. Diễn!



Trong màn đêm mưa rơi yên tĩnh, trên đoạn đường ô tô qua lại, cô đang cố hết sức để chạy, giống như chỉ cần chạy được đến cuối đường là có thể bắt lấy hạnh phúc của mình.



Mưa làm ướt đãm mái tóc dài của cô. Từng sợi, từng sợi tóc dính sát khiến khuôn mặt càng trở nên trắng bệch như giấy



Cô đang khóc, nước mắt xen lẫn nước mưa rơi xuống. Theo chiếc xe phía trước càng đi càng xa, ánh mắt của cô dần dần bị tuyệt vọng bao trùm. Nhưng dù là như vậy thì chiếc xe kia cũng không ngừng lại.



Lúc bị một chiếc xe khác đâm vào, cô lặng yên ngã xuống, bàn tay duỗi về phía chiếc xe bus ở xa kia. Mưa càng lúc càng lớn, cuốn trôi bùn bẩn trên bàn tay cô, nhưng cũng khiến máu tươi chảy ra lênh láng, nhuộm đẫm bùn đất dưới thân cô.



Mà lúc này, chiếc xe bus phía trước kia lại dừng lại, bởi vì có người phát hiện ra tại nạn xe cộ ở đằng sau. Nhân vật nam chính mặc áo sơ mi trắng cũng giống như mọi hành khách khác, tò mò nhìn về chỗ xảy ra tai nạn.



Mãi cho đến khi có hai người nói với nhau.



- Đáng thương quá, vẫn còn là một cô bé.



- Ừ, tội nghiệp thật. Nghe đâu là chết ngay tại chỗ. Thật là… Haizzz!



Trong lòng cậu bỗng nỗi lên sự khủng hoảng không cách nào tả nổi. Cậu điên cuồng lao xuống xe, gạt đám người đang xem náo nhiệt ra… Khuôn mặt khiến cho cậu ngày đêm mơ tưởng hiện ra trước mắt.



Cậu lao vào, vấp ngã, vừa chạy vừa bò tới cô gái nằm trên mặt đất, cầm lấy bàn tay duỗi về phía trước của cô.



- Tốt!



Đạo diễn vừa kêu dừng, nhân viên công tác bên cạnh liền chạy tới đưa khăn khô cho Sở Hằng và Ninh Tây.



Ninh Tây khoác khăn lên người, uống mấy ngụm nước ấm rồi mới chậm rãi dùng khăn lau tóc.



Trợ lý của Sở Hằng vây quanh anh, líu ríu kể lại những lời mà đạo diễn nói.



- Anh Sở, ánh mắt của anh vừa rồi rất chuẩn, đạo diễn liên tục khen anh đấy.
Cô Diêu không vui, trừng mắt nhìn bạn già của mình:



- Người ta cũng chỉ tầm tuổi con mình mà thôi. Con chúng ta cao to mạnh khỏe thế kia chúng ta còn lo lắng, đừng nói đến em ấy còn là con gái, lại một thân một mình tự lập.



Thầy Trương nghe vậy cũng chỉ đành thở dài, lắc lắc đầu, không tiện nói thêm gì nữa.



- Sao em lại ở đây?



Trương Thanh Vân đến đón Ninh Tây, anh nhìn đến tấm biển to ghi rõ dòng chữ Trường trung học số 1 thủ đô.



Đây chính là một trong những trường cấp 3 tốt nhất ở thủ đô, cho dù có tiền đến đâu mà thành tích không tốt thì cũng chưa chắc đã vào được



- Đến thăm giáo viên cũ.



Ninh Tây thắt dây an toàn rồi cười nói:



- Năm đó, khi còn học trong trường, em là một cô bé mập đấy.



Trương Thanh Vân khởi động xe rồi quay sang nhìn dáng người thon thả khêu gợi của Ninh Tây:



- Đúng là không nhìn ra được điều đó đấy!



Ninh Tây cười cười, nhìn cổng trường cấp 3 càng ngày càng xa, ánh mắt hơi cúi xuống, khẽ nói:



- Anh chưa nghe qua một câu nói à?



- Câu gì?



- Con gái mười tám tuổi thay đổi, càng đổi càng xinh!



Trương Thanh Vân phát hiện trong giọng nói của Ninh Tây có chút trào phúng, liền cười bảo:



- Vậy em tốt hơn tôi rồi. Cả đời này tôi chưa từng đẹp mắt luôn.



- Đừng lo lắng! Em không chê diện mạo của người đại diện đâu!



Ninh Tây chống tay lên cằm, vẻ mặt rộng lượng, trong ánh mắt lại mang theo vài phần trêu chọc.



Trương Thanh Vân: (=.=)! Vậy thì phải cảm ơn em rồi!