Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 2 : Trung nhị

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Editor: Jingcao



(Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. Ý của tác giả trong bài này có nghĩa là bệnh ngu.



Diệp Trăn Trăn, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm ba ngành Tài chính trường Đại học Kinh tế -Tài chính thành phố A. Sáu năm trước bị mất trí nhớ trong một vụ tai nạn giao thông, mẹ là Diệp Nhược Hàm (38 tuổi), ba Tiết Minh (40 tuổi) đều mất trong vụ tai nạn ấy.



Tả Dịch cầm tư liệu về Diệp Trăn Trăn trên tay, không nhịn được nở nụ cười.



“Nhìn kìa! Sếp vừa mới cười.”



“Mẹ nó không lẽ sếp thực sự vừa ý cô Diệp Trăn Trăn kia hả?”



“Vừa ý thì thế nào? Chẳng lẽ cậu dám cùng anh ấy tranh giành?”



“Không dám không dám, có tranh phụ nữ cũng không dám tranh của sếp đâu, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”



“Ui các cậu khoan hãy nói, cô gái họ Diệp kia quả thực nhìn rất đẹp nha.”



“Có đẹp thì cũng không phải của cậu.”



Ánh mắt của Tả Dịch lướt qua đám người đang líu ríu kia, cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều ra vẻ ta đây rất bận rộn, cố gắng không để cho mình nhìn vào mắt của Tả Dịch.



Tả Dịch cong môi, cuối cùng thả xấp tài liệu xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Vốn cho rằng chờ khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại là có thể tìm ra hung thủ, không ngờ rằng cô tỉnh lại rất nhanh, nhưng lại mất trí nhớ. Theo phán đoán của anh, cô không giống như đang nói dối, nhưng mất trí nhớ vào lúc này thì có hơi kì lạ.



Nếu nói cô giả vờ mất trí nhớ, vậy động cơ là gì? Trong tình huống như vậy, việc cô mất trí rất có lợi cho hung thủ, nhưng tại sao cô lại muốn bao che cho hung thủ? Chẳng lẽ do hung thủ có thân phận đặt biệt? Đúng rồi, nghe nói cô còn có một người chồng sắp cưới.



Lông mày Tả Dịch giật giật, tiếp tục cầm một phần tư liệu khác ở trên bàn lên.



Tần Không, nam, 25 tuổi, tốt nghiệp ngành Thương mại trường đại học XX của Mỹ. Là con trai thứ 3 của Tần Thế Kiệt, hiện đang làm giám đốc bộ phận sản phẩm của tập đoàn Tần Thị. Có hôn ước với cháu gái nạn nhân Diệp Trăn Trăn.



Tả Dịch chậc một tiếng, các đại gia tộc thường thích các cuộc hôn nhân thương mại, cháu ngoại chưa tốt nghiệp đại học, đã đính hôn được hai năm. Còn người tên Tần Không này tuy là chạy ra nước ngoài mạ một lớp vàng, nhưng không thấy anh ta mấy năm nay ở tập đoàn Tần thị làm ra được cái gì, Diệp Trăn Trăn sẽ vì anh ta mà giả vờ mất trí nhớ sao?



Tả Dịch nhìn chằm chằm vào tấm hình của Tần Không hai giây, sau lại lắc đầu. Bề ngoài còn không đẹp trai bằng bác sĩ Quý, có lẽ không thể lừa được cô gái này.
“Khoảng 8 giờ 40 phút, anh có thể hỏi anh tôi, chúng tôi ra ngoài cùng nhau.”



“Trở về khi nào?”



“Ngày hôm qua. Tôi nghe Trăn Trăn gặp chuyện, buổi chiều liền quay về, đến từ lúc chạng vạng nhưng giờ thăm bệnh đã hết, tôi đành phải quay lại vào sáng nay.” Tần Không nói xong, có chút bất mãn nhìn Tả Dịch, “Không lẽ anh nghi ngờ tôi giết ông ngoại, rồi đẩy Trăn Trăn xuống lầu hả? Trăn Trăn là vợ sắp cưới của tôi, sao tôi có thể làm vậy với cô ấy chứ?”



“Đây chỉ là suy đoán của chúng tôi.” Tả Dịch gấp laptop lại, nhìn về phía giường bệnh, “Diệp tiểu thư, những lời anh Tần đây nói không hẳn là vô nghĩa, khả năng cô đã thấy hung thủ, hắn ta có thể sẽ trở về giết người diệt khẩu.”



Mặt Diệp Trăn Trăn trắng bệch, cô ở ngoài sáng nhưng đối phương lại ở trong tối, tình hình này thật khó mà phòng bị. Cô suy nghĩ rồi nhìn Tả Dịch: “Cảnh sát Tả, nếu tôi thấy hung thủ, tại sao hắn lại không xem tôi đã chết hay chưa rồi rời khỏi hiện trường?” Hung thủ cũng sẽ không để lại người sống ở hiện trường, hơn nữa nếu muốn giết cô, tại sao lại đẩy cô xuống lầu mà không giết cô trực tiếp bằng hung khí giống như ông ngoại?



Tả Dịch nghe cô nói vậy, có chút bất ngờ: “Căn cứ theo suy đoán của chúng tôi, hung thủ có thể khi đang tranh chấp với cô mà đẩy cô xuống lầu, hắn ta chưa kịp xác nhận cô đã chết hay chưa, thì cậu mợ của cô đã chạy tới cho nên hắn ta phải rời khỏi hiện trường.”



Diệp Trăn Trăn không nói nữa, Tả Dịch lại nhìn cô một lát rồi nói: “Cô không cần lo, chúng tôi sẽ cử thêm người giám sát phòng bệnh.”



Anh ta nói xong liền liếc người đứng cạnh một cái, hai người liền cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.



Quay lại xe, Tả Dịch châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi cau mày suy nghĩ.



“Sếp, Háo Tử nói Tần Lãng và tài xế của họ đã xác nhận khẩu cung, bọn họ đúng là đã rời khỏi nhà lúc 8 giờ 40 phút.” Lý Tín Nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế lái, “Vợ chồng Tôn Thiến gọi điện báo án là lúc 9 giờ 3 phút, nếu nói hung thủ rời khỏi hiện trường lúc đó, Tần Không không ở hiện trường liền được chứng minh.”



Tả Dịch cười một tiếng, quay đầu nhìn anh ta một cái: “Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”



Lý Tín Nhiên nhướng mày chờ anh nói tiếp.



“Tôi mới vừa nói là có khả năng, cũng có khả năng là hung thủ cố ý giữ lại người sống, có ý muốn để cho Diệp Trăn Trăn nói điều có lợi cho khẩu cung của hắn nhưng lại không nghĩ đến cô ấy bị mất trí nhớ. Cũng có khả năng là Tần Không cùng anh của mình mua chuộc tài xế khai giả khẩu cung, dù sao đột nhiên ra khỏi nhà vào thời gian ấy nghĩ thế nào cũng có chút không tự nhiên.”



Lý Tín Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu.



“Cũng còn có một khả năng nữa, chính là thời gian vợ chồng Tôn Thiến báo án chưa chắc là thời gian bọn họ tới hiện trường.”



Lý Tín Nhiên nhíu mày: “Có ý gì?”



Tả Dịch cầm lấy gạt tàn trên xe, dụi tắt điếu thuốc: “Thông báo cho bọn Háo tử, bảo bọn họ canh giữ phòng bệnh 24/24.” [/size]