Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 22 : Thôi miên

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Món ăn Trung Quốc của Thiên Hạ Cư ở thành phố A nổi danh tinh tế --- bất kể là món ăn hay giá cả. Diệp Trăn Trăn là tiểu phú bà sẵn sàng chi tiền vì zai đẹp, lúc gọi món ăn chỉ theo nguyên tắc– không chọn món ngon nhất, chỉ chọn món đắt nhất.



Thế nhưng cô lại quên, tốc độ trả tiền của bác sĩ Quý còn nhanh hơn cả cô. Nhìn phục vụ mang thẻ ngân hàng của Quý Triết Ngạn đi thanh toán, Diệp Trăn Trăn còn đau lòng hơn cả việc tự mình bỏ tiền: "Bác sĩ Quý, là em mời anh ăn cơm, phải để em thanh toán mới đúng!"



Quý Triết Ngạn nhìn cô, hơi cong môi: "Là anh hẹn em, sao lại để em thanh toán được."



Anh cười rất nhẹ, lại đánh trúng trái tim của Diệp Trăn Trăn.



Cô vô thức ngây người, hơi vội vàng nói: "Thế nhưng là, nhưng là..." Thế nhưng là người bình thường kiếm tiền rất vất vả! Một bữa cơm phải tiêu nhiều tiền như vậy cô căn bản không thể không nói! Mà thức ăn đa số vào bụng cô!



Quý Triết Ngạn giơ tay, vuốt đỉnh đầu cô trấn an: "Không sao, một bữa cơm anh vẫn mời được."



Diệp Trăn Trăn trực tiếp ngẩn ngơ.



Phát hiện cô không tự nhiên, Quý Triết Ngạn lại vuốt nhẹ nhàng. Tóc cô rất mềm, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của dầu gội, khiến anh nhớ lại mùi hương trên gối hôm đó.



Bây giờ đổi lại là anh không được tự nhiên.



"Uhm..." Diệp Trăn Trăn cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Biết sớm em sẽ ăn ít đi." Thật ra cô muốn nói, biết sớm cô sẽ chọn một nhà hàng rẻ hơn, bác sĩ Quý tiêu nhiều tiền như vậy, cô thật sự rất áy náy.



Quý Triết Ngạn nở nụ cười trầm thấp: "Yên tâm đi, anh vẫn nuôi được em."



Diệp Trăn Trăn nghe xong hai má đỏ ửng, Quý Triết Ngạn cũng ý thức được lời này mập mờ thế nào, đúng lúc phục vụ mang thẻ đến, hóa giải không khí ngượng ngùng trong phòng.



Vào trong rạp chiếu phim, đúng như dự đoán của Diệp Trăn Trăn người đông nghìn nghịt. Theo lý thuyết "Con ma học đường" đã chiếu được hơn nửa tháng, không thể có nhiều người đến xem như vậy, thế nhưng rạp chiếu phim lại không còn chỗ trống.



"Sức hút của Mạc thiên vương thật lớn." Diệp Trăn Trăn không nhịn được cảm thán. Quý Triết Ngạn nghe thế cười nhẹ một tiếng, kéo Diệp Trăn Trăn đi tìm chỗ ngồi của bọn họ. Diệp Trăn Trăn cảm nhận nhiệt độ truyền ở đầu ngón tay, kìm lòng không được nắm chặt tay anh.



Ngồi chưa được bao lâu, đèn trong rạp liền được tắt, người xem nhỏ giọng kêu lên, Diệp Trăn Trăn nghiêm túc tự hỏi, chờ lúc nữa nên dùng tư thế gì để nhào vào ngực bác sĩ Quý.



Phim bắt đầu chiếu, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hét của người xem, lúc thì do vẻ đẹp trai của Mạc thiên vương, lúc thì do bị ma nữ dọa, mà Diệp Trăn Trăn cũng bị không khí ảnh hưởng, căn bản không kịp bận tâm đến vấn đề dùng tư thế gì, trực tiếp nhào vào ngực bác sĩ Quý.
Diệp Trăn Trăn: "..."



Quý Triết Ngạn: "..."



Bác sĩ Trương nói rất hào hứng, anh ta nhìn Diệp Trăn Trăn, nhiệt tình: "Cô có muốn nghe điều gì nữa không? Cậu ta thật sự không thú vị chút nào, buổi tối đều ở phòng trọ, hoặc trong phòng thí nghiệm."



"Bác sĩ Trương, thời gian của cậu không phải đều tính bằng tiền sao? Khi cậu nói nhảm mấy cái này là lúc cậu đang tổn thất một đống tiền đấy." Quý Triết Ngạn không nhịn được chặn anh ta lại.



Bác sĩ Trương giơ tay, chấp nhận nói: "Đúng rồi, còn điều này, cậu ta không bao giờ tham gia chủ đề đêm khuy của bọn tôi."



Diệp Trăn Trăn: "..."



Bác sĩ Trương bị Quý Triết Ngạn cưỡng ép đẩy vào phòng khám, sau khi vào phòng, còn ngoan cường quay đầu hỏi Diệp Trăn Trăn: "Cô thật sự không cảm thấy cậu ta rất khó chịu sao? Tô vẫn cho là yêu đương với cậu ta hẳn là một kỳ tích."



Quý Triết Ngạn buông anh ta ra, kéo Diệp Trăn Trăn ra ngoài: "Bác sĩ này không đáng tin, chúng ta đổi người khác đi."



Diệp Trăn Trăn: "..."



Cuối cùng vụ làm ăn này vẫn bị bác sĩ Trương kéo lại.



Diệp Trăn Trăn nằm lên ghế sô pha, bất tri bất giác buồn ngủ, ánh mắt trở lên mông lung, bốn phía đều tối, khiến cô bất an.



Thấp thoáng nghe thấy giọng đàn ông, giống như là giọng bác sĩ Trương, lại giống như không phải. Cô cảm thấy mình đang ngồi trên một con thuyền, lắc lư kịch liệt. Có ánh sáng chiếu thẳng tới, tầm mắt biến thành hình trăng khuyết, một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trước mắt.



Diệp Trăn Trăn cau mày, cô muốn nhìn rõ mặt người đàn ông đó, nhưng bởi vì ngược sáng, cô chỉ nhìn thấy cái bóng. Người đàn ông vươn tay đến chỗ cô, con ngươi Diệp Trăn Trăn co lại, vô thức toát mồ hôi lạnh.



Cảnh này cô gặp trong mơ rất nhiều lần.



Bả vai bị ai đó dùng sức lay, Diệp Trăn Trăn đột nhiên bừng tỉnh.