Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 25 : Lưu manh

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


"Người đó rất cao, nhìn bóng lưng chắc là đàn ông, mặc áo khoác có mũ..." Cô chủ quán trà sữa từ từ nhớ lại, vô thức mím môi, "Tôi chỉ nhớ được như vậy thôi." Cảnh sát ngồi đối diện ghi chép xong, nói cảm ơn cô ấy rồi tìm Diệp Trăn Trăn lấy lời khai.



Diệp Trăn Trăn nói lại những lời vừa nói với Tả Dịch lại một lần, bởi vì liên quan đến vụ án giết người, cho nên cây chích điện hung thủ rơi ở hiện trường do Tả Dịch thu giữ, đồng chí cảnh sát làm tốt công việc ghi chép, an ủi Diệp Trăn Trăn vài câu rồi rút lui.



Tả Dịch vẫn ở lại quán, phân tích những lời Diệp Trăn Trăn vừa nói. Hung thủ mang mũ và khẩu trang, dưới ánh đèn lờ mờ rất khó phân biệt, nhưng dựa theo miêu tả của chủ quán trà sữa và Diệp Trăn Trăn, rất có thể là Tần Không.



"Gần đây Tần Không có liên lạc với cô không?" Tay Tả Dịch sờ sờ bao thuốc lá trong túi, sau đó lại thu tay. Diệp Trăn Trăn uống ngụm trà sữa nóng còn lại, trả lời: "Xế chiều vừa gọi cho tôi, anh ta hỏi tôi có phải đang điều trị chỗ bác sĩ tâm lý không, có nhớ ra cái gì không."



Tả Dịch trầm ngâm một chút, không nhanh không chậm nói: "Mặc dù ở đây ít người lại tương đối hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là trung tâm thành phố, hung thủ chọn chỗ này ra tay với cô, chứng tỏ hắn ta đang sốt ruột."



Diệp Trăn Trăn nhíu mày, bình thường cô ra ngoài đều có người đưa đón, thời gian còn lại không ở nhà cũng ở trường, nếu không sẽ ở cạnh bác sĩ Quý, muốn tìm thời điểm cô ở một mình, thật đúng là khó khăn. Người kia chắc hẳn luôn theo dõi cô, không dễ dàng gì mới kiếm được cơ hội nên không suy nghĩ là nội thành hay ngoại thành, trực tiếp làm bừa.



"Có cần đưa cô tới bệnh viện kiểm tra không?" Trên vai và cổ Diệp Trăn Trăn hiện rõ từng mảng đỏ, có thể tưởng tượng lúc đó hung thủ dùng bao nhiêu sức lực, phía bên trái cổ của Diệp Trăn Trăn quả thật hơi đau, nhưng nghĩ đến việc tới bệnh viện nhất định bác sĩ Quý sẽ biết, liền lắc đầu: "Không cần, tôi về nhà tắm nước nóng là ổn."



Tả Dịch không nói thêm, tiễn cô lên xe rồi mới xoay người về cục cảnh sát. Chú Ngô đối với việc Diệp Trăn Trăn bị tấn công vô cùng áy náy, còn trịnh trọng nói xin lỗi với cô, khiến Diệp Trăn Trăn cũng thấy ngại ngùng theo. Sau khi về nhà, Tôn Thiến và Diệp Khang Bình đều đang ngồi ở phòng khách, thấy cô về, Tôn Thiến lập tức đứng lên đón: "Trăn Trăn, vừa rồi cảnh sát gọi điện tới, nói cháu trên đường bị tấn công?"



Diệp Trăn Trăn còn chưa lên tiếng, Diệp Khang Bình đã nổi giận đùng đùng nói: "Một cô gái như cháu đêm hôm khuya khoắt không về nhà lại ở ngoài đường làm loạn cái gì? Cho người ta làm bia ngắm sống à?"



Tôn Thiến trừng mắt lườm ông ta một cái, vẻ mặt tươi cười lôi kéo Diệp Trăn Trăn: "Cậu cháu cũng là lo lắng cho cháu thôi, cháu đừng trách ông ấy. Cháu sao rồi, có bị thương không?"



Diệp Trăn Trăn bất động thanh sắc rút tay về, nhìn Tôn Thiến nói: "Cháu không sao, nhưng tên kia đã bỏ chạy, cảnh sát đang điều tra."



"Vậy cháu có nhìn rõ là ai không?"



"Không có, hắn ta che mặt." Diệp Trăn Trăn hàm hồ đáp lại một câu, "Mợ, cháu hơi mệt, cháu đi ngủ trước đây."



"Ừ được được, nghỉ ngơi sớm một chút, để mợ bảo thím Chu mang một cốc sữa nóng cho cháu."



Diệp Trăn Trăn gật đầu rồi lên phòng. Cô tiếp nhận thôi miên cậu mợ cũng đã biết, nhưng bọn họ không phản đối, hơn nữa Diệp Trăn Trăn cảm thấy, từ lúc đó thái độ của cậu mợ đối với cô càng ân cần hơn.




Diệp Trăn Trăn trừng mắt nhìn, hỏi: "Hai người định ăn ở đâu?"



"Căn tin!"



Diệp Trăn Trăn: "..."



Hệ thảo... thật không dễ dàng.



Sau khi tan học, Bùi Thúy Thúy nhảy lên hoan hô chạy về phía căn tin, Diệp Trăn Trăn cong khóe miệng, dù cô không ăn ở trường, cũng biết hiện giờ căn tin còn chưa mở.



Đi ngang qua sườn núi tình nhân nổi danh trong trường, không bất ngờ khi gặp từng đôi sinh viên nắm tay nhau nằm phơi nắng. Diệp Trăn Trăn thưởng thức một lúc, trong đầu hiện lên một giọng nam trầm thấp: "Lại một mùa giao phối..."



Cô bị mình dọa sợ, tăng tốc bước nhanh.



Mặc dù chỉ qua nhà bác sĩ Quý một lần, nhưng Diệp Trăn Trăn đã khá quen thuộc. Trước khi cô tới, còn cố ý mua bánh mousse vị xoài, cô nhớ trước kia bác sĩ Quý có nói qua, anh thích ăn xoài.



Cửa mở ra, cô đưa bánh ngọt tới, nhưng lại thấy sắc mặt bác sĩ Quý thay đổi. Trong lòng Diệp Trăn Trăn hơi hồi hộp, làm sao? Chẳng lẽ bác sĩ Quý không thích ăn bánh ngọt?



"Cổ của em bị sao thế?" Quý Triết Ngạn cau mày, giọng nói nghiêm trọng.



Diệp Trăn Trăn vô thức liếc qua vai mình, sau đó lại càng hồi hộp. vết bầm trên vai và cổ chưa biến mất, hôm nay cô nên mặc áo len cao cổ ra ngoài mới đúng.



"Ha ha, không có gì, em không cẩn thận bị va trúng." Diệp Trăn Trăn cười ha ha vào nhà, ý đồ nói sang chuyện khác. Quý Triết Ngạn không bỏ qua bộ dạng này của cô, sau khi đóng cửa vẫn nghiêm túc hỏi: "Va trúng? Vết thương này rõ ràng là bị cơ bắp dùng sức ép mà thành."



Diệp Trăn Trăn: "..."



Cô làm sao lại quên, bác sĩ Quý là... bác sĩ.