Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 28 : Ghi âm
Ngày đăng: 13:22 18/04/20
Câu nói này của Diệp Khang Bình như sét đánh khiến Diệp Trăn Trăn sững sờ. Cô nhìn chằm chằm Diệp Khang Bình rất lâu mới nghe thấy âm thanh của bản thân: "Cậu, cậu có ý gì?"
"À, cô ngược lại rất nhập vai nhỉ?" Diệp Khang Bình bật cười, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, "Cũng đúng, tài sản mười mấy tỷ, là người ai cũng có lòng tham. Thế nhưng cô đừng quên, chúng ta đã ký cam kết!"
Diệp Trăn Trăn phân tích đi phân tích lại câu nói này nhiều lần, vẫn không thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Bởi vì điều này thật quá sức tưởng tượng.
Mặc dù cảnh sát Tả đã nói với cô, chỉ cần cô giả vờ khôi phục trí nhớ, Diệp Khang Bình nhất định không nhịn được tìm cô nói chuyện, nhưng cô không ngờ, cuộc nói chuyện này khiến người ta kinh hãi.
Cái gì mà cô không phải Diệp Trăn Trăn? Nếu như cô không phải Diệp Trăn Trăn, vậy cô là ai?
Từ sau khi tỉnh lại, tất cả mọi người đều bảo cô là Diệp Trăn Trăn, bây giờ bọn họ lại nói cô không phải Diệp Trăn Trăn đâu? Cô giật giật khóe miệng, nhìn Diệp Khang Bình: "Cậu, cháu không hiểu cậu đang nói gì, hôm nay cháu hơi mệt, cháu về phòng trước."
Cô nói xong bước nhanh lên tầng, Diệp Khang Bình đứng phía sau cũng không ngăn cản. Đợi bóng dáng cô biến mất tại chỗ ngoặt cầu thang, Diệp Khang Bình mới móc từ trong túi áo ra một chiếc bút ghi âm, ấn nút kết thúc.
Lúc đầu muốn moi mấy câu từ trong miệng con bé này, không ngờ cô ta lại cẩn thận như vậy, một chữ không cũng không lộ ra. À, cô ta cho rằng giả bộ như thế là có thể thuận lợi chiếm đoạt tài sản của Diệp gia sao? Trò cười, chính vì ông ta lo lắng cô ta sẽ lật lọng, mới đặt biệt cùng cô ta ký cam kết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Khang Bình bỗng trở lên độc ác, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai cũng đừng mơ có được một phân tiền!
Sau khi Diệp Trăn Trăn về phòng, thở hổn hển lấy hơi, cũng móc từ trong túi ra một cái bút ghi âm. Cái này là lúc trước Tả Dịch cho cô, nói rằng nếu như Diệp Khang Bình tìm cô nói chuyện thì ghi âm cuộc đối thoại đó lại.
Cô mím môi phát lại đoạn ghi âm vừa rồi, âm thanh rất rõ, một chút tạp âm cũng không có, mà cũng dựa theo yêu cầu của cảnh sát Tả, trong cuộc đối thoại cũng chỉ rõ thân phận của đối phương. Chỉ là... cái nội dung này thật sự muốn đưa cho cảnh sát Tả sao? Nếu những gì cậu nói là sự thật, bản thân không phải là Diệp Trăn Trăn, thì cô sẽ như thế nào?
Cô cầm điện thoại do dự mãi, cuối cùng tìm kiếm tên bác sĩ Quý, gửi đi một tin nhắn: "Bác sĩ Quý, em có thể không phải là Diệp Trăn Trăn, làm sao bây giờ? qaq"
Hôm nay Quý Triết Ngạn khá bận, vừa hội chẩn xong liền nhận được tin nhắn Diệp Trăn Trăn gửi tới, anh mở ra xem, lông mày liền nhíu lại. Sau lưng các bác sĩ mặc áo blouse lục tục từ trong phòng đi ra, bác sĩ Quý đến một chỗ yên tĩnh, gọi điện cho Diệp Trăn Trăn.
"Azz." Ông chủ thở dài một tiếng, Tả lão đệ, đối thủ cạnh tranh của cậu có vẻ rất mạnh, tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi.
Bên này Quý Triết Ngạn và Diệp Trăn Trăn ăn mỳ thịt bò thơm ngào ngạt, bên kia Tả Dịch đến mỳ tôm cũng không rảnh ăn.
"Diệp Trăn Trăn không phải Diệp Trăn Trăn?" Lý Tín Nhiên đang ăn thịt nướng được một nửa thì bị gọi về, lúc đầu rất khó chịu, nhưng sau khi nghe ghi âm, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, "Sao bọn họ không đi viết tiểu thuyết nhỉ?"
Tả Dịch liếc anh ta, nói: "Bớt nói nhảm đi, nếu Diệp Khang Bình nói đúng là sự thật, có thể phương hướng điều tra ban đầu của chúng ta đã sai."
Lý Tín Nhiên thấy anh ta nói vậy, mặt mũi cũng nhăn lại. Khổ cực điều tra hơn nửa năm, một lần thành công cốc!
Diệp Trăn Trăn sao lại không phải là Diệp Trăn Trăn cơ chứ?
"Lão đại, tôi thấy lời nói của Diệp Khang Bình không đáng tin, Diệp Trăn Trăn rõ ràng cùng Diệp Trăn Trăn trên ảnh giống nhau như đúc! Mà nếu nói chúng ta không nhận ra, giúp việc nhà cô ta, còn có giáo viên, bạn bè chẳng lẽ cũng không nhận ra sao?"
Tả Dịch nhíu mày, đây cũng là vấn đề anh ta luôn suy nghĩ, còn có Tần Không... anh ta hiển nhiên cũng không hay biết Diệp Trăn Trăn là giả. Hai người không có khả năng vô duyên vô cớ giống nhau như vậy, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không có cách nào làm được hoàn mỹ — ít nhất cuộc đại trùng tu như vậy nhất định sẽ để lại di chứng, mà Diệp Trăn Trăn hiển nhiên không có cái phiền não ấy.
Anh ta tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc hít hà, ánh mắt trở lên thâm thúy: "Gọi Diệp Khang Bình tới hỏi chút là biết."
Diệp Khang Bình trong vòng một ngày bị gọi tới cục cảnh sát hai lần, tâm trạng rơi vào bùng nổ: "Các anh lại có chuyện gì? Tôi muốn gặp luật sư!"
"Đừng nóng." Tả Dịch nhìn ông ta cười cười khiến Diệp Khang Bình toát mồ hôi lạnh: "Trước tiên ông hãy nghe đoạn ghi âm này, rồi quyết định có muốn gặp luật sư không."
Anh ta nói xong lấy ra một cái bút ghi âm, giọng nói của Diệp Khang Bình lập tức nhỏ lại: "...Cô biết rất rõ, cô căn bản không phải Diệp Trăn Trăn!"
Trong lòng Diệp Khang Bình hơi lo lắng, cái này, đoạn ghi âm này chẳng lẽ do ông ta ghi? Nhưng không thể nào, bút ghi âm của ông ta còn ở trong nhà mà, là... Diệp Trăn Trăn!
Lúc đầu muốn bẫy con bé kia, không ngờ lại tự mình chui đầu vào rọ!