Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 30 : Thân phận

Ngày đăng: 13:22 18/04/20


Lý Tín Nhiên có xúc động muốn khóc, đây tuyệt đối là vụ án biến đổi bất ngời nhất anh ta từng phá từ trước đến giờ, không có vụ thứ hai.



Tả Dịch nhìn Diệp Khang Bình một cái, lời nói ý vị sâu xa: "Diệp tiên sinh, bịa ra cớ này để thoát tội không thực tế lắm đâu."



"Tôi thật sự không nói dối! Lúc chúng tôi chạy đến, nó thật sự đã chết!" Diệp Khang Bình gấp gáp, đây chính là nguyên nhân trước đó ông ta nhất định không chịu mở miệng, bởi vì ông ta biết một khi nói ra, ông ta rất có thể bị nghi ngờ là hung thủ giết người, "Đêm hôm đó, ban đầu chúng tôi chuẩn bị hẹn Diệp Trăn Trăn ra, kết quả vừa tới đại sảnh liền nhìn thấy nó nằm trên sàn nhà, trên mặt đất còn chảy một vũng máu. Lúc ấy chúng tôi bị dọa sợ, tôi đi qua thử hơi thở của nó, đã không còn thở nữa rồi."



Tả Dịch cau mày, trực giác nói cho anh ta biết, Diệp Khang Bình không nói dối: "Cẩn thận nói lại tình huống lúc đó, có phát hiện những người khác không?"



Diệp Khang Bình mấp máy môi, nhớ lại: "Khi đó tôi quá kinh hoàng, cho nên không để ý có người hay không. Nhưng lúc ấy trên tay Diệp Trăn Trăn có cầm một cái dao..."



Lý Tín Nhiên tay đang ghi chép dừng lại một chút, cái đệt sẽ không phải là Diệp Trăn Trăn giết Diệp Hồng Sinh sau đó trượt chân ngã xuống cầu thang chứ?



Anh ta sắp bị vụ án này làm cho phát điên rồi.



Tả Dịch lông mày khẽ động, hỏi tiếp: "Dao đâu?" Cái này là hung khí, bọn họ đến giờ vẫn chưa tìm thấy.



Diệp Khang Bình cúi thấp đầu xuống: "Không thấy."



"Không thấy?" Tả Dịch lặp lại một lần, trong giọng nói mang theo nụ cười thản nhiên.



Diệp Khang Bình nhất thời buồn bực, ông ta biết, ông ta nói như thế chắc chắn bọn họ sẽ không tin! Thế nhưng cái dao kia... thật sự không thấy đâu!



"Sau khi chúng tôi phát hiện thi thể Diệp Trăn Trăn, đi lên tầng hai vào phòng cha, kết quả phát hiện... Ông ấy cũng bị người ta giết hại. Lúc ấy tôi rất loạn, Thiến Thiến cuống đến phát khóc, lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét từ phòng khách, chúng tôi chạy ra xem, phát hiện cô gái giống hệt Diệp Trăn Trăn ngất bên cạnh thi thể. Trước khi rời đi vốn dĩ để cô ta đợi trên xe, nhưng không ngờ cô ta lại len lén đi theo. Khi đó tình huống quá phức tạp, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, thế là quyết định làm theo kế hoạch ban đầu. Chúng tôi khiêng thi thể Diệp Trăn Trăn ra ngoài, chôn phía sau núi, lúc này đột nhiên mới nhớ ra, hung khí để quên ở hiện trường. Tôi lo lắng Diệp Trăn Trăn giết cha, nếu như bị điều tra ra, Diệp Trăn Trăn giả sẽ không thể thừa kế tài sản, cho nên tôi chạy thục mạng về, nhưng mà... hung khí không thấy đâu."



Tả Dịch cau mày, nếu như tất cả những lời Diệp Khang Bình nói là thật, vậy có hai khả năng — hung thủ còn nán lại hiện trường, thừa dịp bọn họ đi cầm hung khí; hai là, thời điểm bọn họ rời đi, có bên thứ ba tới hiện trường phát hiện án, cầm hung khí đi. Nhưng vẫn có rất nhiều chi tiết chưa giải thích được.



Anh ta ngẩng đầu nhìn Diệp Khang Bình một chút, hỏi: "Sau khi các người chôn thi thể Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn giả đã tỉnh lại chưa?"




Diệp Trăn Trăn không nói gì, chỉ ôm điện thoại khóc không ngừng. Quý Triết Ngạn nhíu mày, âm thanh cũng lạnh xuống: "Em đang ở đâu?"



Có lẽ bị Quý Triết Ngạn dọa sợ, Diệp Trăn Trăn đàng hoàng lại: "Em, em ở cửa bệnh viện..."



Điện thoại không cúp, Diệp Trăn Trăn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Không đợi quá lâu, Quý Triết Ngạn từ trong bệnh viện đi ra. Anh nhìn qua liền thấy Diệp Trăn Trăn ngồi phía đường đối diện, bước nhanh tới.



Diệp Trăn Trăn khóc như con mèo mướp, Quý Triết Ngạn ngồi xuống dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Được rồi, không sao, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì nào?"



"Bác, bác sĩ Quý, em, em không có nhà để về..." Diệp Trăn Trăn nói đến đây, nước mắt lại rơi xuống. Quý Triết Ngạn nhíu mày, lúc nãy tới đây anh không nhìn thấy xe của Diệp gia: "Em tới đây thế nào?"



"Em, em từ cục cảnh sát tới..." Diệp Trăn Trăn nghĩ đến đây, khóc càng thương tâm, "Bác sĩ, bác sĩ, em rất, đói, chân, chân cũng sắp gãy..."



Lông mày Quý Triết Ngạn xoắn xuýt, từ cục cảnh sát đến đây ít nhất phải đi mấy giờ. Anh giúp Diệp Trăn Trăn thả lỏng bắp chân, ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Nghỉ ngơi một chút rồi dẫn em đi ăn cơm."



Trong cục cảnh sát, Lý Tín Nhiên hùng hùng hổ hổ cầm tập văn bản chạy vào văn phòng: "Lão đại, tìm được bản cam kết Diệp Khang Bình nói tới rồi."



Tả Dịch từ trên ghế làm việc đứng lên, nhìn Lý Tín Nhiên đi tới: "Cô ấy ký tên là gì?"



Chỉ cần biết tên, rất nhanh có thể tra được thân phận.



"Ầy..." Vẻ mặt Lý Tín Nhiên trở lên cổ quái, trực tiếp đưa văn bản qua: "Anh tự mình xem đi."



Tả Dịch nhìn thoáng bản cam kết, biểu cảm cũng trở lên cổ quái.



Cô ấy ký đúng là... Lý Cẩu Đản.