Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 43 : Ghen tuông
Ngày đăng: 13:22 18/04/20
Cầm điện thoại vào trong phòng, Quý Triết Ngạn tới bàn đọc sách, đặt nhẹ nhàng ly sữa nóng lên bàn.
Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, nhìn Quý Triết Ngạn cười nói: "Cảm ơn bác sĩ Quý."
Quý Triết Ngạn nhếch môi mang theo ý cười nhàn nhạt, đưa di động qua: "Em có tin nhắn."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn nhận điện thoại, bật màn hình lên, tin nhắn của Hệ thảo ca ca yên lặng nằm đó.
Diệp Trăn Trăn cười cứng nhắc, động tác trên tay cùng ngừng lại.
"Sao không xem?" Âm thanh Quý Triết Ngạn như mặt hồ yên tĩnh, phối hợp với ý cười như có như không, sự dịu dàng làm cho người ta... sợ hãi.
Diệp Trăn Trăn đặt điện thoại xuống, cười khan hai tiếng: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, không gấp."
"Muộn như vậy còn nhắn tin cho em, làm sao lại không gấp, em vẫn nên xem trước đi."
...
Diệp Trăn Trăn đã chạm tay vào ly sữa đành phải dừng lại, cầm điện thoại lên xem. Bây giờ nếu không xem, ngượi lại lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Lúc Diệp Trăn Trăn mở tin nhắn, có một loại tâm trạng gió thổi đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê.
"Ngại quá muộn như vậy còn quấy rầy em, em đã ngủ chưa? Sẽ không phải còn đang vẽ chứ? Mặc dù Cam Giá hối gấp, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Ngủ sớm một chút, ngủ ngon. ^_^."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Bây giờ cô rất bất an, bác sĩ Quý đứng ngay bên cạnh, từ góc độ của anh hẳn là một chữ cũng không thể bỏ qua. Cô cẩn thận nghiền ngầm ý tứ của Hệ thảo ca ca, thực ra vẫn rất... bình thường...mà...
Quý Triết Ngạn thấp giọng cười một cái, tiểu tâm can của Diệp Trăn Trăn cũng nhảy lên nhảy xuống. Loại cảm giác bị bắt gian thật là...
"Em không trả lời cậu ta sao? Không biết chừng cậu ta vẫn đang đợi."
Diệp Trăn Trăn nuốt nước miếng, khó khăn đáp lại: "Không, không cần, em nghĩ anh ta nhất định đã đi ngủ, em vẫn không nên quấy rầy anh ta."
Cô vậy mà ngủ thiếp ở công viên.
Nhất định do tối qua không nghỉ ngơi tốt, mới có thể mơ một giấc mơ lạ lùng thế. Vừa nghĩ vậy, bầu trời đột nhiên mưa to, Diệp Trăn Trăn lập tức bị ướt sũng.
Trong lòng cô nảy một cái, nhìn cầu trượt cách đó không xa, do dự một chút vẫn chạy qua.
Phía dưới không có cậu bé nào. Diệp Trăn Trăn không tự giác thở phào. Mưa rất to, không ít người trong công viên đều chạy tứ phía để tránh, cầu trượt không biết từ lúc nào đã đầy người. Cũng may trận mưa to này tới nhanh đi nhanh, thời gian khoảng 10 phút, bầu trời lại tạnh.
Diệp Trăn Trăn ôm tạp chí đi về, trong lòng vẫn để ý tới giấc mơ kia. Khi về đến nhà, quần áo trên người ướt hết. Diệp Trăn Trăn vốn định tắm trước lại thấy toàn thân không chút sức lức, đầu còn hơi mê man.
Cô ngồi trên ghế sô pha, định nghỉ ngơi một chút rồi tắm, không nghĩ tới khi ngồi xuống lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Quý Triết Ngạn vừa về nhà đã nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ngủ trên ghế sô pha. Mặc dù bây giờ đang hè, nhưng cô ấy ngủ thế này rất dễ bị cảm lạnh. Quý Triết Ngạn nhíu mày, tới bên cạnh ghế: "Diệp Trăn Trăn."
Người nằm trên ghế không phản ứng, Quý Triết Ngạn lại nâng cao âm lượng: "Diệp Trăn Trăn, không được ngủ ở đây."
Diệp Trăn Trăn vẫn không có phản ứng, Quý Triết Ngạn cúi người chạm vào người cô, bỗng nhiên nắm chặt tay cô: "Diệp Trăn Trăn! Diệp Trăn Trăn tỉnh tỉnh!"
Diệp Trăn Trăn mơ hồ nghe thấy Quý Triết Ngạn gọi mình, nặng nề mở mắt liền nhìn thấy Quý Triết Ngạn đang tức giận: "Bác sĩ Quý à..." Mình lại làm cái gì chọc tức anh ấy vậy...
"Diệp Trăn Trăn! Em phát sốt rồi, em không biết sao!" Diệp Trăn Trăn hơi tỉnh táo. Thì ra là phát sốt, khó trách cảm thấy khó chịu như vậy.
Nhiệt độ dưới tay nóng bỏng, nhớ tới trận mưa to chiều nay, Quý Triết Ngạn nhíu chặt mày: "Có phải em ra ngoài gặp mưa trở về chưa thay quần áo đã đi ngủ không hả?"
"À." Hình như thế, Diệp Trăn Trăn không dám thừa nhận, "Bác sĩ Quý anh đừng làm biểu cảm dọa người thế, em sẽ cho rằng không phải em bị sốt mà mắc phải bệnh hiểm ngèo đó!"
Lực tay đột ngột tăng lên, Quý Triết Ngạn sắp bị cô làm tức điên: "Bệnh thành thế này còn tâm trạng nói đùa?"
Diệp Trăn Trăn cười cười: "Không sao, em bị ốm, vừa hay anh là bác sĩ."
(Editor: Sr các chế dạo này t bận nên ko post tr đc. Bù 2c nhá)