Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 50 : Thẩm vấn
Ngày đăng: 13:22 18/04/20
Nếu giả thiết của Tả Dịch được thành lập, vậy động cơ để thím Chu làm tất cả những việc này đều có thể quy về hai chữ -- tài sản.
"Đi tìm thím Chu đến tra hỏi, tôi còn phải tới chỗ này một chuyến." Tả Dịch đứng từ ghế lên, đi ra ngoài cửa. Lý Tín Nhiên không ngừng thu dọn đồ đạc, đuổi theo: "Lão đại, anh muốn đi đâu vậy?"
"Thành phố D."
Diệp Trăn Trăn còn chờ bên ngoài hành hàng, trong lòng vẫn thấp thỏm không nguôi. Mặc dù thời gian cô và Chu Văn quen biết chưa lâu, nhưng cô vẫn cho rằng Chu Văn là người có thể tin cậy được, đến tận bây giờ vẫn không nghĩ tới cô ta lại có liên quan tới vụ án.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua lối rẽ, Chu Văn trùng hợp từ lối đó đi ra. Lúc nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, bước chân của Chu Văn vô thức dừng lại, hiển nhiên không ngờ lại gặp cô ở chỗ này. Diệp Trăn Trăn nhìn cô ta không nói gì, Chu Văn đi tới phía trước, nhìn cô cười xin lỗi: "Xin lỗi, trước đó tôi đã nói dối."
Mặc dù biết rõ người trước mặt không phải Diệp Trăn Trăn nhưng lúc cô ta đối mặt không hiểu sao lại thấy chột dạ: "Còn nhớ lần cô ở bên ngoài phòng bếp nghe được cuộc nói chuyện kia không? Khi đó tôi với mẹ tôi cãi nhau, cũng bởi vì giúp bà ấy làm chứng giả." Cô ta nhìn Diệp Trăn Trăn, giống như đang muốn giải thích gì đó, "Nhưng tôi nói Diệp lão tiên sinh không phải bà ấy giết thì tôi sẽ tin tưởng."
Diệp Trăn Trăn mím môi không trả lời, cô không có cách nào tin tưởng thím Chu như Chu Văn, mặc kệ khoảng thời gian ở Diệp gia hay là hiện tại.
Có lẽ hiểu được suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn, Chu Văn cười ảm đạm: "Thật xin lỗi." Cô ta lại xin lỗi lần nữa mới vòng qua Diệp Trăn Trăn ra ngoài.
Một mình Diệp Trăn Trăn đứng ở hành lang một lát thì thấy Tả Dịch và Lý Tín Nhiên xuất hiện ở chỗ ngoặt. Cô thấy Tả Dịch, vô thức gọi một tiếng: "Cảnh sát Tả."
Tả Dịch gật đầu với cô, đi tới: "Bức tranh kia tôi sẽ sao chép gửi tới cảnh sát thành phố D, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra."
"Vâng."
Hình như thấy giọng nói của Diệp Trăn Trăn khá buồn bã, Tả Dịch không nhịn được hỏi: "Sao thế?"
Diệp Trăn Trăn lắc đầu: "Không có gì."
Tả Dịch nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi: "Cô muốn tới thành phố D không? Nếu như cô tới thành phố D, không chừng có thu hoạch bất ngờ."
Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, trầm ngâm nhìn người đối diện: "Nhưng không phải anh không cho tôi rời khỏi thành phố A sao?"
Anh ta quyết định không nghe thấy câu này của Tả Dịch, lẩm bẩm một mình: "Thật sự có người đánh ngất bà ta sao? Nếu như không có, trong một tiếng đó bà ta làm gì?"
"Có lẽ... không làm cái gì."
"Không làm cái gì?" Lý Tín Nhiên cau mày, đem tình tiết vụ án xâu chuỗi với nhau một lần, "Dựa theo giả thiết của anh, động cơ của thím Chu là tài sản kế thừa, khai báo bây giờ hay lúc đó thì có gì khác nhau?" Nếu như nói Chu Văn do bà ta gọi đến tự thú, như vậy lý do bà ta nói do sợ bị nghi ngờ là hung thủ sẽ không vững. Nhưng vì sao lại chọn lúc này để bại lộ?
"Từng nghe qua câu châm ngôn này chưa? Tả Dịch đột nhiên nhìn anh ta một cái: "Tính toán cẩn thận rồi mới làm."
Lý Tín Nhiên nhếc môi: "Lão đại, mấy câu nho nhã từ miệng anh phun ra, hiệu quả thật kinh người."
Khóe miệng Tả Dịch cười nhẹ, lộ ra khuôn mặt tươi cười càng đáng sợ hơn: "Đây là thời gian theo bà ta là thích hợp nhất, có thể khiến bà ta đạt được lợi ích cao nhất."
Trong đầu Lý Tín Nhiên bỗng nghĩ tới câu nói Tả Dịch nói với anh ta trước đó "Dụ rắn ra khỏi hang", anh ta có cảm giảm tất cả mọi người đều bị Tả Dịch tính kế: "Lão đại, tôi chưa nói với anh, đôi khi anh rất đáng sợ?"
"Lời này tôi nghe qua hơn 6 vạn lần rồi." Tả Dịch đứng từ ghế lên, đi ra ngoài cửa, "Ngày kia tôi muốn tới thành phố D, chỗ này giao cho anh."
"Ấy Lão đại, anh không thể bỏ chúng tôi như vậy!" Vụ án này anh ta thật sự hold không được a a a a.
"Ngày mai lại đi tìm anh em nhà họ Tần hỏi lần nữa, còn thân phận của Diệp Trăn Trăn, điều tra thế nào?"
"Vẫn chưa tra được. Lão đại, thật sự không nghĩ để tôi dẫn Diệp Trăn Trăn đi thành phố D sao?"
"Nếu anh không sợ bị bác sĩ Quý giải phẫu thì đi đi."
Lý Tín Nhiên: "..."
Anh ta sợ.