Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 59 : Nhật ký
Ngày đăng: 13:23 18/04/20
"Cho nên, cô mới đúng là Diệp Trăn Trăn."
Diệp Trăn Trăn ngồi trên ghế sô pha, điện thoại chỉ hời hợt để bên tai, đầu bên kia Tả Dịch còn đang nói: "Sau khi Lý Tố dẫn cô đi, rất lo lắng sau đó sẽ phải giải thích cho cô thế nào, không ngờ sau khi cô tỉnh lại đã mất đi ký ức, giảm bớt không ít việc cho bà ta."
Diệp Trăn Trăn sững sờ chốc lát, mới hỏi: "Vậy... vụ án kết thúc rồi?"
"Ừm. Cô có thể chuyển về Diệp gia ở, sau đó luật sư Tiền hẳn là sẽ liên hệ với cô để làm thủ tục thừa kế tài sản. Cảnh sát chỉ công bố ra ngoài vụ án Diệp Hồng Sinh bị giết, về phần chuyện chị em sinh đôi chúng tôi không định công khai."
"Biết rồi..."
"Vậy tôi không làm phiền cô nữa, tạm biệt." Tả Dịch nói xong cũng cúp điện thoại, Diệp Trăn Trăn duy trì tư thế ngây ngốc một hồi mới buông điện thoại trong tay ra.
Mấy tháng này thật sự phát sinh quá nhiều việc, nếu như nói ngay khi tỉnh lại biết được mình kế thừa mười mấy tỉ tài sản, cô có cảm giác nhặt được món hời lớn, còn hiện tại, cô chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Bởi vì chỗ tài sản kia, ông ngoại và Lý Giai Giai đều đã chết, Tần Không và cậu mợ, thậm chí Vương Nhị Cẩu sắp phải đối mặt với luật pháp, nhà lớn Diệp gia triệt để trống vắng, dù cô về đó, có thể làm gì chứ?
Cô hít hít mũi một cái, đột nhiên rất nhớ bác sĩ Quý. Hình như chỉ cần ở bên cạnh anh, thế giới dù lớn cũng không thấy cô đơn.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa tới ba giờ, bác sĩ Quý ít nhất phải 4h30 mới có thể tan ca, nếu đông bệnh nhân, nói không chừng còn bận đến tối mịt. Kiềm chế xúc động muốn chạy đến bệnh viện, Diệp Trăn Trăn mở TV phòng khách ra, mặc dù chỉ chiếu quảng cáo cũng khiến cô cảm thấy náo nhiệt hơn vừa rồi không ít.
Cô ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ, lại chạy vào phòng mang cái hộp của Lý Giai Giai ra nghịch. Tùy tiện thử mấy chữ, cái nắp vẫn không thề thay đổi, Diệp Trăn Trăn hơi nản chí.
Không phải nói chị em sinh đối có tâm linh tương thông sao? Vì sao cô hoàn toàn không cảm nhận được mật mã!
[Đêm thất tịch, bạn chuẩn bị xong chưa?]
Một câu quảng cáo trên TV lơ đãng rơi vào tai Diệp Trăn Trăn, cô vô thức ngẩng đầu lên, một người đàn ông lóe lên ngay trong nháy mắt.
Là đại ngôn sữa tắm phiên bản giới hạn của Mạc thiên vương.
Diệp Trăn Trăn quệt quệt môi, một chai sữa tắm mà có thể làm ra nhiều phiên bản như vậy, nhà sản xuất thật đúng là biết tiêu tiền. Cô vừa ở trong lòng phỉ nhổ vừa nhớ kỹ ngày ra mắt thị trường.
Ánh mắt lại rơi vào cái hộp mật mã, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình và Lý Giai Giai tâm linh tương thông!
Cô bực mình nói: "Em là Diệp Trăn Trăn! Em nhớ lại tất cả rồi!"
"Ừm..." Quý Triết Ngạn chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
Diệp Trăn Trăn không vui: "Tại sao anh không bất ngờ tí nào?"
"Cẩu Đản Nhi mới càng bất ngờ?"
...
Diệp Trăn Trăn quệt quệt khóe môi, quyết định không theo chuyện này nữa. Quý Triết Ngạn để cô ôm một lúc, cảm thấy nên làm bữa tối nếu không nói không chừng cô gái này sẽ lặng lẽ chết đói mất.
"Cẩu Đản Nhi?" Quý Triết Ngạn đẩy người trong ngực, chuẩn bị ngồi dậy từ trên giường. Diệp Trăn Trăn cọ cọ lên ngực anh, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Quý, thật ra người chết kia hẳn là em..."
Tay Quý Triết Ngạn cứng đờ, cau mày ôm chặt người trong ngực: "Không cho phép nói mấy câu như vậy nữa."
"Bác sĩ Quý..." Trong giọng nói của Diệp Trăn Trăn mang theo chút nghẹn ngào, "Em sẽ giúp cô ấy học xong đại học, em sẽ cố gắng tốt nghiệp..."
"Ừm..." Quý Triết Ngạn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, "Ngày mai nghỉ ngơi một chút, anh hẹn cha mẹ ăn cơm, em cũng đi đi."
"Á..." Tin tức quá đột ngột, mặc dù cô đã gặp cha mẹ chồng tương lại, nhưng mà... cái tình huống đó còn không bằng đừng gặp!
Quý Triết Ngạn cười cười, lại hôn một cái lên mặt cô: "Anh chuẩn bị chính thức giới thiệu em với bọn họ, thuận tiện nói về việc kết hôn của chúng ta một chút."
"Được..." Hai chữ kết hôn khiến Diệp Trăn Trăn thẹn thùng cúi đầu.
"Cẩu Đản Nhi, nếu em không tốt nghiệp được, hôn lễ của chúng ta chỉ có thể mắc cạn vô thời hạn đấy."
Diệp Trăn Trăn: "..."
Vì kết hôn, cô phải liều mạng!