Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 8 : Tầm bảo
Ngày đăng: 13:22 18/04/20
Editor: Jingcao
Lúc Diệp Trăn Trăn ngủ dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã không sáng rực như giữa trưa.
Cô lấy di động bên cạnh nhìn, đã qua năm giờ. Điện thoại di động này được cô tìm thấy trong phòng, có rất nhiều liên lạc trong điện thoại, nhưng ngoại trừ Tần Không, cô không biết một ai cả.
Lưu số điện thoại của cảnh sát Tả vào, Diệp Trăn Trăn còn cài đặt thêm phím quay số nhanh, mới để điện thoại xuống.
Sớm biết vậy đã hỏi số điện thoại của bác sĩ Quý, ít nhất bây giờ có thể nhắn tin hỏi anh ăn cơm chưa.
“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, hiện tại cô muốn dùng cơm chưa?” Cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng thím Chu từ ngoài cửa truyền vào.
“Vâng.” Diệp Trăn Trăn mở cửa, đưa mắt nhìn hướng cầu thang, “Tôi có thể ăn ở trong phòng không?”
Thím Chu gật đầu: “Trước kia tiểu thư và lão gia đều cùng dùng bữa trong phòng ăn, bây giờ lão gia đã mất, nếu cô không muốn nhìn thấy vợ chồng Tôn phu nhân, tôi sẽ đem đồ ăn đến trong phòng.”
“Cảm ơn.” Không cần ăn cơm với Tôn Thiến, Diệp Trăn Trăn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không biết có thể để bọn họ trở về nhà của mình hay không?
Cô nhìn thím Chu đem đồ ăn vào, đi đến bàn ngồi xuống: “Thím Chu, ai là người sở hữu căn nhà này?”
Thím Chu nói: “Vốn dĩ là lão gia, nhưng ông ấy đã để căn nhà này lại cho cô, chỉ là luật sư Tiễn phụ trách di chúc kế thừa đang ở nước ngoài, cho nên các thủ tục có liên quan vẫn chưa tiến hành.
[jingcaodđlqđ]
Diệp Trăn Trăn gật đầu, không có biểu hiện gì nhìn thím Chu vài lần. Người này vẫn luôn bình tĩnh, làm việc cũng rất có tổ chức, dễ dàng giành được sự tin tưởng của mọi người xung quanh. Với lại, dường như cái gì bà ấy cũng biết.
Diệp Trăn Trăn liên quan tới mọi thứ ở Diệp gia, hầu như tất cả đều biết được từ bà, thậm chí bố trí di sản của ông ngoại đều biết rõ ràng như vậy, có chút không bình thường.
“Tiểu thư từ từ dùng, chờ lát nữa tôi lên dọn dẹp.” Thím Chu khom người với cô, đi ra khỏi phòng.
Thái độ cung kính như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn cảm thấy đang ở trong khách sạn.
Còn là phòng tổng thống khách sạn năm sao.
Bữa tối so với bữa trưa tinh tế hơn nhiều, thậm chí có món dùng vỏ trứng chưng trứng, mặt trên còn có chút trứng cá muối. Diệp Trăn Trăn nếm thử, hương vị rất ngon, không hổ là tiêu chuẩn năm sao. Thím Chu tính toán thời gian vô cùng tốt, Diệp Trăn Trăn vừa buông đũa xuống, bà liền gõ cửa phòng, lúc thu dọn đồ ăn còn không quên nhắc Diệp Trăn Trăn uống thuốc.
Diệp Trăn Trăn dựa theo lời của y tá điều chỉnh đồng hồ báo thức để tránh bản thân quên uống thuốc, để khi tái khám Bác sĩ Quý sẽ không tức giận.
Diệp Trăn Trăn lắc lắc đầu, Tôn Thiến vỗ bờ vai cô nói: "Vậy con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Nhìn hai người họ lái xe ra khỏi cửa lớn Diệp gia, Diệp Trăn Trăn cắt một miếng chân giò hun khói bỏ vào miệng, nhìn thím Chu đứng ở phía sau: "Thím Chu, tôi phát hiện rất nhiều tranh ở trong phòng, tất cả đều là tôi vẽ sao?"
Thím Chu gật đầu: "Đúng vậy, trước kia phu nhân thường mời thầy về dạy cô vẽ tranh."
"Ồ, vậy vì sao sau này không vẽ nữa? Tôi thấy tranh đều bị cất vào trong ngăn kéo."
Thím Chu nói: "Sau khi xảy ra tai nạn xe sáu năm trước, cô liền không cầm bút vẽ nữa, người cũng trở nên trầm mặc ít lời rất nhiều so với quá khứ."
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ, nói cách khác sau lần đầu tiên cô mất trí nhớ, cô liền không còn vẽ tranh nữa.
Cô còn muốn hỏi thím Chu chuyện về Bùi Thúy Thúy và Chu Văn nhưng suy nghĩ lại vẫn thôi.
"Tôi đã no, lên lầu trước." Cô từ trên ghế đứng lên, đi hai bước về phía cầu thang, lại đột nhiên quay đầu nhìn thím Chu, "Có Macaron không?"
Cho dù là đối mặt vấn đề thình lình xảy ra, thím Chu cũng bình tĩnh như thường: "Tiểu thư nếu muốn ăn, tôi có thể làm."
Diệp Trăn Trăn có chút kinh ngạc: “Thím còn có thể làm Macaron?"
Thím Chu gật đầu: “Trước kia tôi có học qua một ít về bánh kem."
"Ồ." Diệp Trăn Trăn nghĩ, làm một quản gia, biết làm bánh kem có lẽ là kỹ năng chuyên nghiệp cần thiết, "Vậy ngày mai thím giúp tôi làm một phần đi, tôi muốn mang đi bệnh viện."
"Được." Thím Chu cung kính đáp ứng, lại cúi đầu thu dọn đồ ăn.
Diệp Trăn Trăn trở lại phòng, lại ngồi nghiên cứu tranh mình vẽ trước kia hồi lâu, sau đó tổng kết rằng —— cô vẽ vẫn còn rất tốt!
Cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, Diệp Trăn Trăn trực tiếp đi qua mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ xa lạ, nhìn không lớn hơn cô lắm, nhưng cách ăn mặc so với cô trưởng thành hơn nhiều, mặt còn trang điểm. Diệp Trăn Trăn nhìn chằm chằm cô một lát, thỏa hiệp hỏi: "Ngại quá, xin hỏi cô là ai?"
Người phụ nữ đối diện ánh mắt ảm đạm, sau đó vừa cười vừa giới thiệu: "Tôi là Chu Văn."