Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 132 : Bầu không khí ái muội

Ngày đăng: 17:09 30/04/20


Editor: Thơ Thơ



“Vậy ý tứ của cô là, tôi không cần đi làm, lưu lại bồi cô sao?”



“Ai yêu cầu anh bồi! Ý tứ của tôi là, không phải anh và tôi cùng nhau bị phạt nhốt trong nhà kho sao? Sao anh có thể đi làm? Tôi đây cũng phải đi làm.”



Vừa nghe lời này, Tà Nguyệt cách đó không xa cười cười khinh thường, chậm rãi nằm ngã xuống trên sô pha: “Chị dâu, ai nói với chị Anh hai tôi bị phạt nhốt trong nhà kho? Từ khi anh hai tôi lên làm Quân Trường về sau, lão già cũng chưa phạt qua anh ta.”



Hả?



Tuyết Vi mờ mịt nhìn Tà Nguyệt cách đó không xa, khi quay đầu lại, Hoàng Phủ Minh đã rời đi.



Gia hỏa này!!



Khuôn mặt nhỏ trắng nõn không hiểu sao nổi một tầng rặng mây đỏ, cô chậm rãi về tới phòng khách chăm chú xem TV……



Phòng khách to như vậy, chỉ truyền đến từng trận thanh âm TV, hai người hoàn toàn ‘ linh ’ giao thoa. Thơ_Thơ_diendanlequydon



Tà Nguyệt nằm ở trên sô pha nhàm chán cuốn thân mình, trong lúc vô tình dư quang nhìn về phía Tuyết Vi đang xem TV, đôi mắt anh vừa chuyển: “Chị dâu.” Xoay người một cái ngồi ở bên cạnh cô: “Anh hai tôi biến thái như vậy, chị chịu được anh ta sao?”



Hả??



Em trai nói anh mình biến thái??



Tuyết Vi khinh thường đánh giá mắt Tà Nguyệt, phản ứng nhanh nhạy tách ra đề tài: “Vậy anh có thể nói trước cho tôi hay không, anh có mấy bạn gái? Truyền thông vẫn luôn không chụp được sinh hoạt cá nhân của anh, chúng tôi vẫn luôn cho rằng anh không có bạn gái đâu, không nghĩ tới……”



“Bảo bối.” Tà Nguyệt cười mị hoặc dùng ngón tay che miệng Tuyết Vi: “chị cũng biết, ngày hôm qua tôi uống nhiều quá, những cái đó…… Bất quá là lời lúc say thôi, không cần tin tưởng.”



Hãn, Tuyết Vi cô lại không ngốc, anh nhận sai một lần là người say, ‘ tiểu nặc ’ kia lại là thế này đâu?



Bất động thanh sắc lấy tay Tà Nguyệt ra: “Kia, Tà Nguyệt là nghệ danh của anh sao?”



“Đương nhiên, nếu không tôi làm sao sẽ là em trai của kẻ biến thái kia.”



“Vậy nguyên danh anh gọi là gì?”
“hả??? Hóa ra…… Là như thế này!” Tà Nguyệt nơi nào sẽ tin lý do thoái thác của Hoàng Phủ Minh. “Anh hai, giữa trưa em và chị dâu cũng chưa ăn cơm, hẳn là anh mang theo bữa tối cho chúng tôi chứ?”



“Mang theo.” Hoàng Phủ Minh tức giận lên tiếng, cầm trong tay một cái túi plastic đặt ở trên bàn cơm.



Anh làm sao cảm thấy bây giờ chính mình giống như là bảo mẫu chứ?



“hôm nay hai người các người ở chung cũng không tệ lắm hả?” Trước bàn ăn, Hoàng Phủ Minh nho nhã gắp một miếng đồ ăn phóng tới trong mâm.



“anh yên tâm đi, Anh hai, hôm nay em và chị dâu ở chung vô cùng vui sướng, anh xem…… Chúng tôi đều sắp mệt ‘ suy yếu ’ đâu. Đúng không, chị dâu?” Nói xong, Tà Nguyệt cười xấu xa ôm bả vai Tuyết Vi, thị uy nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.



“A.” Tuyết Vi lạnh lùng cười, tiếp tục ăn xong đồ rồi.



Cô không có hứng thú can thiệp bên trong ‘ bầu không khí ’ giữa huynh đệ hai người này.



“Hôm nay 8 giờ tối, cha sẽ xem tin tức, cho nên……” Hoàng Phủ Minh nói đến đây, từ từ đặt chiếc đũa trong tay xuống.



Tà Nguyệt ngầm hiểu gật đầu: “Đa tạ anh, Anh hai. Nhưng…… anh rất ít khi giúp em chạy trốn. Hôm nay làm sao vậy? Anh là sợ hãi sức quyến rũ của em quá lớn, đoạt chị dâu đi rồi sao? Cho nên, cứ thế đem em oanh đi?” Ngôn ngữ không nhanh không chậm rơi xuống. Thơ_Thơ_diendanlequydon



Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đứng lên: “Nguyệt, đêm nay nếu em dám chạy trốn, anh liền đánh gãy chân của em!!!”



“này!! Này!!” Tự biết mình vui đùa chọc giận Hoàng Phủ Minh, Tà Nguyệt vội vàng nổi lên bồi thường: “Anh hai, em biết sai rồi……”



Đúng giờ, đến 8 giờ tối.



Tà Nguyệt thân khoác chiến giáp, lén lút nhảy cửa sổ mà chạy.



Ai ngờ, cũng chính là khoảng năm phút sau……



‘ cốc cốc cốc ’



Tiếng đập cửa biệt thự vang lên, Tuyết Vi đang xem TV lập tức liền hoảng sợ tới rồi: “là ai?!”



“Yên tâm, hoặc là nguyệt tiểu tử kia bị ‘ trục xuất ’ đã trở lại; hoặc là chạy trốn thất bại.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh chậm rãi đi đến cổng lớn, mở cửa biệt thự ra.