Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Chương 139 : Lão nương phải rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ các người
Ngày đăng: 17:09 30/04/20
Editor: Thơ Thơ
Quả nhiên! tay Hoàng Phủ Minh nắm chặt nắm tay ‘ chi chi ’ rung động, một tia ánh sáng sắc bén giống như là một lưỡi dao sắc bén nhìn về phía Dạ Phi Nhã Lệ: “Tôi phản đối!!!”
“Ha hả. Nguyệt nhi, ý con thì sao?” Dạ Phi Nhã Lệ hoàn toàn nhảy vọt qua Hoàng Phủ Minh, nổi lên trưng cầu ý kiến Hoàng Phủ Nguyệt.
Hoàng Phủ Nguyệt không hề do dự gật đầu: “con đồng ý.”
“Nguyệt!!!” Chỉ một thoáng, Hoàng Phủ Minh phẫn hận nắm lên cổ áo Hoàng Phủ Nguyệt.
Đúng lúc này……
“Tôi phản đối.” Tuyết Vi quỳ trên mặt đất đã nhàn nhạt mở miệng. Cô không nhanh không chậm đứng lên, thảnh thơi, thảnh thơi phủi hai đầu gối.
Hoàng Phủ Dương Vinh nhìn lên, mi cơ hồ nhíu thành một đoàn: “Là ai kêu cô đứng lên?!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Đương nhiên là tôi tự mình kêu tôi đứng lên.” Tuyết Vi hơi mỉm cười, đôi mắt phượng híp híp: “Hoàng Phủ bá phụ, tôi tưởng, ngài lầm vài chuyện rồi. Thứ nhất, Tuyết Vi tôi không phải là người Nhà họ Hoàng Phủ, chẳng qua là vị hôn thê bị đưa lại đây chờ tuyển thôi. Cho nên, còn không đến lúc nghe theo nhà chồng an bài.”
“Thứ hai, hôn sự này, vốn là ngài và cha tôi quyết định, hoàn toàn không có bất luận quan hệ gì với tôi. Hiện nay, nếu nháo ra chuyện như vậy, tôi cũng không nghĩ tốn nhiều lời làm cái gì.”
“Ngài có thể công bố ra ngoài tôi bị Nhà họ Hoàng Phủ lui hôn; cũng có thể công bố ngài tuyển chọn Chị hai tôi, dù sao ngài cứ thoải mái làm tới. Đến nỗi hôn sự này …… Tuyết Vi tôi không chơi, cũng chơi không dậy nổi! Gặp lại!”
Ném xuống những lời này, Tuyết Vi nhếch môi cười, quay đầu, thản nhiên đi đến cổng lớn.
Mỗi một bước cô đi chính là kiên định như vậy, mang ra khí phách nữ vương cao ngạo.
Trong nháy mắt chậm rãi kéo cửa biệt thự kia ra ……
Vô số ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Mà khi những người đó nhìn đến biểu tình Tuyết Vi treo ở trên mặt hoảng sợ, sôi nổi ngừng lại hô hấp, mắt nhìn bóng dáng cô đi xa ……
Vừa vào hào môn sâu như biển, cô vốn không muốn gả vào loại nhà giàu này.
Nếu ông trời gây ra chê cười như vậy, cô đã làm tốt hết thảy chuẩn bị tâm lý tiếp thu vận rủi trong tương lai. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Rời đi, kỳ thật chưa chắc hoàn toàn là chuyện xấu……
“Tuyết Vi!!”
“A, ha hả, mẹ, hôm nay, hôm nay vừa lúc con có công việc, cho nên, cho nên liền trở về thăm mẹ.”
“à, như vậy à. Vậy đêm nay con lưu ở trong nhà ăn cơm đi. Ba ba con phỏng chừng thực mau sẽ trở về nhà.”
Hả……
Nên làm sao nói với mẹ, đêm nay cô không những muốn lưu ở trong nhà ăn cơm, phỏng chừng tương lai đều muốn lưu ở trong nhà ăn cơm đây??
Ánh mắt khẩn trương trong lúc vô tình đối diện tầm mắt Địch Mạn Lị hồ nghi.
Cô vội vàng gật gật đầu: “vâng, vâng ……” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thôi, vẫn là có thể kéo dài một phút đồng hồ là một phút đồng hồ đi, dù sao ngày lành của cô cũng không nhiều lắm.
Hai mẹ con hồi lâu không thấy, lần này tới Tuyết Vi liền cùng mẹ về phòng lảm nhảm việc nhà.
Tuy nói là, nội dung chuyện này nhạt nhẽo không có gì lạ, đơn giản chính là một ít việc vặt, nhưng Tuyết Vi thông minh vẫn mơ hồ có thể từ trong giọng nói của mẹ nghe ra Địch Mạn Lị như cũ sẽ ngẫu nhiên tìm cô phiền toái. Chỉ là cùng những đại phiền toái trước kia so sánh với này đó căn bản là gặp sư phụ. Này đã là tốt nhất trong tâm lý Tuyết Vi mong muốn.
Chẳng qua, không biết, lần này cô mất đi thân phận vị hôn thê dự khuyết, Địch Mạn Lị sẽ cả vốn lẫn lời từ trên người mẹ của cô một lần tìm trở về hay không, đây là điều Tuyết Vi nhất lo lắng!!
“Nhị phu nhân, lão gia đã trở lại, đã có thể ăn cơm chiều.”
“Tốt, phiền toái cô. Vi vi, đi, chúng ta đi ăn cơm chiều đi.” Tôn Vân Vân mỉm cười đứng lên, vừa muốn kéo Tuyết Vi rời đi. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Cô xấu hổ cười: “Mẹ, mẹ…… con, con không đói bụng, nếu không mẹ đi ăn, con ở trong phòng chờ mẹ, mẹ ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện một lát?”
“Vi vi, không phải con không biết ba ba con ghét nhất con cái không có quy củ, thời gian ăn cơm con không xuất hiện, ba ba con lại tức giận. Huống hồ, lâu như vậy lão gia chưa thấy được con, mẹ tưởng, ông cũng muốn gặp con mới phải. Tới, chạy nhanh đi ăn cơm đi thôi.”
A, cha sẽ nhớ cô sao??
Thật sự một chút Tuyết Vi đều không tin!!
Rơi vào đường cùng, cô chỉ phải căng da đầu đi theo mẹ cùng nhau đi tới nhà ăn.
“Cha.” Run run rẩy rẩy ngồi ở trên ghế.
“ừm.” Tuyết Vĩ Quốc lạnh lùng gật đầu, tiếp theo gắp một miếng đồ ăn để vào chén của Tuyết Vi: “sinh hoạt ở Nhà họ Hoàng Phủ đã quen chưa?”