Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 231 : Tôi muốn xoá sạch đứa trẻ

Ngày đăng: 17:10 30/04/20


Editor: Thơ Thơ 



Một hơi ấm áp nháy mắt vây quanh thân cô, còn kèm theo mùi hương trên người Bạch Dạ, làm người vô cùng say mê.



Còn không đợi Tuyết Vi hoàn toàn rút phân ấm áp này ra, Bạch Dạ kéo tay nhỏ của cô liền nhét cô vào vị trí ghế phụ xe ……



Nhưng mà, anh lại chậm chạp không có lên xe.



“Anh……” Ngồi ở bên trong xe gió ấm, Tuyết Vi khó hiểu dựa vào ở bên xe đưa lưng về phía Bạch Dạ.



Gió lạnh lạnh run, anh chỉ một thân áo đơn, đứng ở bên trong đầy trời mưa gió không khỏi có vẻ có chút buồn cười, lại có chút đơn bạc.



“A.”



Tuyết Vi chua xót cười, lập tức liền hiểu được anh đây là ý muốn làm sao.



Chỉ sợ, Bạch Dạ đã sớm thấy cô đứng ở ven đường, chỉ là vẫn luôn chưa từng tới quấy rầy. Nếu không phải đám hỗn đản kia làm khó dễ, anh đại khái như cũ sẽ không hiện thân đi?



Bây giờ, ý anh là muốn cấp cho mình một cái không gian ấm áp, để chính mình độc lập tự hỏi một chút sao?



“Ai……” Tuyết Vi nặng nề thở ra một hơi, đầu dựa vào cửa sổ xe, hai tròng mắt vô thần nhìn phía trước.



Không thể tưởng được, bây giờ người cô hận nhất, lại Vĩnh viễn là người hiểu biết tính cách cô nhất, thật đúng là……



Khó chịu đến cực điểm!



Ước chừng 10 phút sau……



‘ Cộc cộc cộc……’ Tuyết Vi mặt vô cảm gõ xuống cửa sổ xe.



Bạch Dạ chậm rãi đi đến vị trí điều khiển bên kia, kéo cửa xe ra, ngồi trên xe.



Anh vừa tiến đến, liền mang theo một hơi lạnh, mặt trắng nõn anh tuấn cũng bị đông lạnh đến đỏ rực. Tuyết Vi lập tức liền có loại xúc động muốn cười, lại cứng rắn nghẹn trở về. Thơ_Thơ_ddlequydon



Nếu không phải thật sự không đành lòng, cô thiệt tình muốn ở bên trong xe tự hỏi thêm một, hai tiếng đồng hồ, nhưng thật ra muốn nhìn Bạch Dạ một chút, trình độ chịu rét có thể chịu được bao nhiêu lâu!



Đương nhiên, lấy hiểu biết của Tuyết Vi đối với Bạch Dạ, nếu cô một tiếng đồng hồ không gõ cửa kiếng, anh thật có thể đứng ở bên ngoài một tiếng đồng hồ; hai tiếng đồng hồ không gõ cửa kiếng, anh có thể đứng hai tiếng đồng hồ.


Cô khẩn trương rụt cổ.



Rõ ràng Bạch Dạ cảm giác được cô kháng cự đối với mình, nhanh chóng thu hồi tay, lạnh lùng nói: “Không cần dễ dàng như vậy đi hủy bỏ một sinh mệnh, nếu cái này thật sự không qua được…… tới tìm tôi.”



Đã có thể!



Tuyết Vi tự biết, Bạch Dạ có thể thả ra lời nói như vậy đã thực không dễ dàng. Rốt cuộc, thế giới quan bọn họ là hoàn toàn bất đồng. Thơ_Thơ_ddlequydon



‘ Bạch huấn luyện viên, vì sao ngài học y? ’



‘ bởi vì, tôi hy vọng có thể cứu càng nhiều sinh mệnh……’



Mặc dù Bạch Dạ là cô nhi, lại chưa từng phỉ nhổ qua thế giới này, ngược lại dị thường quý trọng mỗi một cái sinh mệnh. Mà cô, lại hoàn toàn ngược lại...



Nếu một cái sinh mệnh không chiếm được hạnh phúc trên thế giới này, cô tình nguyện không để nó sinh ra!



Cuối cùng, Tuyết Vi ngoan ngoãn giao chìa khóa xe đi ra ngoài……



Dọc theo đường đi, hai người lặng im không nói gì.



‘ ầm ầm……’



Lúc xe chạy qua một đoạn đường xóc nảy, một cái mặt trang sức thủy tinh tím treo ở kính phản quang hấp dẫn Tròng mắt Tuyết Vi.



Cái này là?



Ký ức trong nháy mắt kéo về tới hai năm trước.



Khi Tuyết Vi lần thứ hai đi nhờ xe Bạch Dạ, liền mua cái mặt trang sức thủy tinh tím này đưa cho anh làm lễ vật……



‘ thế nào? Cái mặt trang sức thủy tinh tím này còn không kém đi? ’



‘ ừm……’ Bạch Dạ hờ hững tiếp nhận lễ vật của Tuyết Vi, nào biết đâu rằng đây là cô cẩn thận chơi cơ thôi.