Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 255 : Sổ nhật ký ghi chép hết thảy

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


Editor: Thơ Thơ 



Hãy còn nhớ rõ, khi đó rời nhà trốn đi, không chỗ để đi, đã được Bạch Dạ mang vào trong nhà.



Tình nhân trong mộng liền ở trước mắt, lại cùng ở dưới một mái hiên, Tim Tuyết Vi miễn bàn nhiều nai con chạy loạn, thậm chí đều nghĩ tới phá cách hiến thân.



Nề hà Bạch Dạ bỏ qua cô chủ động, cho thiếu nữ chạy tới ngủ phòng khách. Thậm chí Tuyết Vi đều hoài nghi qua, có phải chính mình một chút sức quyến rũ đều không có hay không, mới có thể không cách nào hấp dẫn người đàn ông này?!



Bây giờ ngẫm lại, bất quá Bạch Dạ là chính nhân quân tử đi?



Khép lại cửa phòng, lần thứ hai đẩy ra cửa thư phòng.



Phòng này Tuyết Vi vẫn luôn chưa từng bước vào, hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.

Chậm rãi đi vào, ở trên kệ sách bày biện chỉnh tề sách, tinh tế đếm một chút cũng có ít nhất mấy ngàn sách; bàn công tác không nhiễm một hạt bụi bày bút cùng một ít văn kiện đang chờ xử lý.



Tuyết Vi lôi ra ghế xoay, ngồi ở trước bàn công tác, tay nhỏ trắng nõn khẽ vuốt qua mặt bàn, mặt cô mang theo mỉm cười ngọt ngào ghé vào trên bàn.



“Ngạch, cái này là?!” Một cái notebook thật dày ràng buộc ở tầm mắt Tuyết Vi.

Cô nhanh chóng ngồi dậy, cầm lấy notebook đặt ở trước bàn công tác, tò mò mở ra……



Ngày X tháng X năm XXXX



Sinh hoạt nhàm chán, Vĩnh viễn là nhất thành bất biến, quả thực không thú vị ……



Ngày X tháng X năm XXXX



Như cũ là hai điểm một đường, mỗi ngày soạn bài, quản lý học sinh, soạn bài, quản lý học sinh, rốt cuộc khi nào mới có thể rời khỏi trường quân đội hoàng bộ một lần nữa trở lại Quân Khu Bạch Hổ đây? Thơ_Thơ_ddlequydon



“Đây là…… Nhật ký?!” Tuyết Vi lập tức liền hứng thú, nhưng thật ra cô muốn nhìn một chút, cái này cũng không hiển lộ bản thân người đàn ông, nội tâm hoạt động rốt cuộc là thế nào. Mặc dù, này thật không nói, hắc.



Lật xem từng trang nhật ký số lượng không nhiều lắm. Dần dần mà, thời gian nhật ký liền đến ngày Tuyết Vi nhập học ……



Ngày X tháng X năm XXXX



Lại có học viên mới đưa tin, như cũ là chờ đợi, dày vò tiễn bọn họ đi……



Ngày X tháng X năm XXXX



Đúng hạn sở liệu, học sinh đó không hề đặc sắc, quả thực là thất vọng đến cực điểm.
Chưa bao giờ từng có bi thương như thế; chưa bao giờ từng có bàng hoàng như thế. Thơ_Thơ_ddlequydon



Tôi căm hận chính mình rời đi cỡ nào, căm hận chính mình không có ở lúc cô ta thống khổ nhất bồi ở bên cạnh cô ta cỡ nào.



Khi tôi trở về một lần nữa, đã phát hiện bên cạnh cô ta có thêm một thanh niên.



Bọn họ thực xứng đôi, tuổi cũng xấp xỉ, ít nhất…… Ở lúc cô ta thống khổ nhất, là thanh niên kia làm bạn với cô ta đến cuối cùng, mà tôi……



Ngày X tháng X năm XXXX



Hôm nay tôi lại đi thăm cô ta.



Bọn họ ở bên nhau quả thực hạnh phúc, nụ cười của cô ta điềm mỹ như cũ. Mà tôi, lại chỉ có thể tránh né ở nơi xa mong ngóng hết thảy. Tôi thật muốn vọt tới bên người cô ta mang cô ta đi, chính là…… tôi biết, tôi đã không có tư cách này.



Ngày X tháng X năm XXXX



Cô 19 tuổi, không biết sinh nhật năm nay vẫn qua một mình hay không. Không biết cô ta ở trường học mới phải vui vẻ. Thanh niên kia có khi dễ cô ta hay không?



Muốn đi tìm cô ta……



Cho dù là đưa lễ vật qua đi.



Nhưng, hẳn là cô ta không muốn nhìn thấy tôi đi?



Ngày X tháng X năm XXXX



Tôi thu được tin tức, mấy ngày hôm trước cô ta được phân phối tới làm hộ sĩ của binh đoàn thứ ba. Bây giờ chúng tôi đã cùng tồn tại dưới cùng một mảnh bầu trời, bao nhiêu lần, muốn đi tìm cô ta. Chính là…… đã sắp qua hai năm, tôi xuất hiện sẽ quấy rầy đến cô ta hay không?



Ngày X tháng X năm XXXX



Cô gái ngu ngốc này, ở  binh đoàn thứ ba lại gây ra họa. Rõ ràng thông minh làm người ưa thích, lại luôn làm ra chuyện mơ hồ, thật sự không có biện pháp lấy cô ta. Còn có mấy tháng nữa cô ta đã 20 tuổi, đã là cô gái trưởng thành, không biết sau khi cô ta 20 tuổi, vẫn mơ hồ như vậy hay không?



Ngày X tháng X năm XXXX



Chúng ta vẫn gặp mặt. 



Từ trong ánh mắt cô ta căm hận, tôi biết, thời gian hai năm cũng không có rửa sạch ký ức cô ta đối với tôi, chính là…… ở trong lòng cô ta tôi đã là người đàn ông tội ác tày trời. Tôi có thể làm cái gì? Còn có thể làm cái gì mới có thể kêu cô ta không hận tôi?