Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 307 : Mẹ bị ung thư

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Editor: Thơ Thơ



"Tam tiểu thư."



Nhà họ Tuyết.



Tuyết Vi trở về dẫn tới không ít bọn hạ nhân nhiệt tình đón chào.



Hiện nay, trên dưới Nhà họ Tuyết không có người nào không biết sự thật cô đã cùng Hoàng Phủ Minh đăng ký.



Nói lớn, bây giờ cô là phu nhân thứ nhất danh chính ngôn thuận; nói nhỏ, chỉ là bởi vì bọn họ còn chưa có chính thức cử hành hôn lễ, cho nên địa vị Tuyết Vi không phải rõ ràng như vậy mà thôi.



Nhưng, cứ việc như thế, trên dưới người Nhà họ Tuyết vẫn biết nặng nhẹ.



"Mẹ tôi đâu?"



"Nhị phu nhân ở trong phòng."



Nhị phu nhân?



Tuyết Vi thật đúng là ít có thể nghe thấy bọn hạ nhân xưng hô mẹ cô là nhị phu nhân ở Nhà họ Tuyết.



Bước nhanh đi đến lầu hai.



Trong khoảnh khắc Tuyết Vi mới vừa bước vào hành lang, Địch Mạn Lị vừa vặn từ trong phòng đi ra.



Hai người bốn mắt nhìn nhau.



Vẻ mặt Địch Mạn Lị hiển nhiên tràn ngập địch ý.



Tuyết Vi giống như là không có nhìn đến bà ta, chậm rì rì từ bên người bà đi qua..



"Gặp được cũng không lên tiếng chào, thật đúng là càng ngày càng không có quy củ!"



Bước chân đi trước yên lặng, Tuyết Vi chậm rãi thối lui đến trước mắt Địch Mạn Lị, mỉm cười nói: "Cũng đúng, vì sao bà không chào tôi?"



"Ta chào cô hả? A, Tuyết Vi, cô dựa vào cái gì?"



"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi là vợ Hoàng Phủ Quân Trường, đệ nhất phu nhân hoàng thành này, bà nhìn thấy tôi vì sao không chào tôi, hả?"



"Cô!" Địch Mạn Lị nhíu mày, đôi mắt âm ngoan mị mị: "Tôi liền biết không có thể để cô loại tiểu nhân một sớm đắt chí!"
Theo bước chân tới gần, Tim Tuyết Vi bùm, bùm khẩn trương nhảy lên.



"Tuyết Vi, đã lâu không thấy.."



Thân ảnh phía trước đứng nghiêm.



Sắc mặt Tuyết Vi trắng bệch nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt kia gần như quỷ mị, run rẩy nói: "Dạ.. Dạ phi.. Linh?"



Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa thước xa.



Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi ở trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Phi Linh có vẻ quỷ dị khác.



Đây là lần thứ hai Tuyết Vi cùng cái người đàn ông vô cùng yêu diễm này chính diện tiếp xúc.



Không biết vì sao, mỗi lần cô đều có thể ở trên người của người đàn ông này ngửi được một phần hơi thở nguy hiểm. Đặc biệt là đối diện đôi mắt màu lam của anh như rắn độc kia, càng là phách nhân tâm huyền.



"Đã khóc? Hoàng Phủ Minh khi dễ cô sao?" Khóe môi Dạ Phi Linh khẽ nhếch, nụ cười tà tứ cho anh hơi thở quỷ mị lại tăng thêm vài phần yêu diễm.



"Cùng, cùng anh không quan hệ. Tôi, tôi còn có việc, trước.. Đi trước." Tuyết Vi khẩn trương xoay người, nhưng mới vừa đi ra một bước..



Dạ Phi Linh nhíu lại mắt lam, bàn tay to âm ngoan kéo tóc dài của cô.



"Ưm.." Da đầu đau đớn dẫn tới Tuyết Vi kêu lên một tiếng, giây tiếp theo, cả người cô đã bị Dạ Phi Linh ôm vào trong lòng ngực.



"Dạ, Dạ Phi Linh! Nơi này là ở hoàng thành! Anh!" Tuyết Vi không an phận vặn vẹo thân thể.



"Hư.." Dạ Phi Linh chậm rãi tiến đến bên tai cô, không nhanh không chậm nhẹ giọng nói: "Bây giờ, yêu cầu cô yên Tĩnh một chút.." Buông lỏng tay nắm tóc dài của Tuyết Vi ra, anh nhẹ nhàng đẩy bả vai cô.



Tuyết Vi liền lảo đảo ngã vào trong lòng ngực một thủ hạ của Dạ Phi Linh.



Theo sát tới, thủ hạ kia kéo tay một cái liền đánh cô hôn mê bất tỉnh..



"Chủ thượng?"



"Trở về Ngự thành."



"Vâng."



Dạ Phi Linh liếc mắt Tuyết Vi ngất xỉu, một tay cắm vào túi tiền, liền mang theo tất cả thủ hạ biến mất ở trong đêm mây mù che kín..