Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Chương 369 : Thiếu
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Editor: Thơ Thơ
Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, buông danh sách vật phẩm trong tay, bước nhanh chạy tới lầu hai biệt thự.
“Ai?? Tiểu thư, cô chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận thân mình.”
Bây giờ cô nơi nào còn nghĩ được nhiều như vậy?
Ninh Ninh càng kêu cô chậm một chút, bước chân cô càng mau, trực tiếp vọt tới trong thư phòng, mở máy tính ra liền tìm tòi hết thảy tư liệu về lạc cúc.
Ước chừng ba tiếng đồng hồ sau ……
“Cáp……” Ninh Ninh bồi ở một bên lười nhác duỗi eo một cái.
Ai ngờ……
“yes!!!!”
Tuyết Vi kích động hô to một tiếng, thiếu chút nữa làm Ninh Ninh sợ tới mức từ trên sô pha té xuống. “Tiểu thư? Tiểu thư, phát sinh chuyện gì??”
“A…… Ha ha ha…… Ninh Ninh, chị không có làm chuyện thực xin lỗi Minh, chị không có làm chuyện phản bội Minh. Chị không có! Chị không có!! Không có!!!” Tuyết Vi kích động bắt được đôi tay Ninh Ninh, trong con ngươi trong suốt tràn đầy nước mắt kích động.
Cô nói qua.
Nước mắt, chỉ có thể chảy xuống ở thời khắc bi thương và kích động, như vậy giờ khắc này…… Cô rốt cuộc có thể không kiêng nể gì khóc ra tới!!!!!
“Tiểu thư? Cô, cô thật sự không có làm chuyện thực xin lỗi nhị thiếu gia sao?”
“Đúng! Chị không có làm! Không có, chị sẽ chứng minh với mọi người, chị chưa bao giờ phản bội qua chồng chị, chị cũng sẽ chứng minh với Minh, chị chưa bao giờ từng có nửa điểm bất trung đối với anh!!” Thơ_Thơ_ddlqd
Không kịp lãng phí thời gian, Tuyết Vi luống cuống tay chân ở trong thư phòng tìm kiếm.
“Tiểu thư, cô đang tìm cái gì?”
“quần áo của chị, quần áo của chị đâu? Bây giờ chị muốn đi gặp Minh, muốn đi gặp anh!!”
“Tiểu thư, cô từ từ, em đây liền đi lấy áo ngoài cho cô.” Ninh Ninh kích động cười, bước nhanh chạy ra thư phòng đi tìm áo khoác cho Tuyết Vi.
“Tuyết tiểu thư?” Cảnh sát bên cạnh nghi hoặc nhìn bước chân Tuyết Vi yên lặng.
Cô hít sâu một hơi, dùng sức cắn góc môi dưới, rốt cuộc nện bước nặng nề.
Một bước…… Thơ_Thơ_ddlqd
Hai bước……
Ba bước……
Khi đến nhà xác, cảnh sát chậm rãi kéo ra túi bảo tồn thi thể.
Tôn Vân Vân đã bị nước biển ngâm đến bụng trướng thoáng chốc ánh vào mi mắt Tuyết Vi ……
“Mẹ!!!!!!” Tiếng gào rống cắt qua gian phòng xác u lạnh này, nước mắt từ hốc mắt Tuyết Vi liền trào dâng ra tới……
Hãy còn nhớ rõ, từ thời khắc có ký ức đó, thế giới của cô cũng chỉ có mẹ, không có cha.
Đối với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, sớm chiều ở chung, xác thực mà Nói, Tuyết Vi cũng không hiểu biết. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
Mẹ có thân nhân gì??
Nhà ngoại ở nơi nào??
Mẹ có quá khứ thế nào??
Cô không biết hết thảy, cũng không đi qua hỏi. Thậm chí, ngay cả cha mình là ai cũng không đi hỏi.
Cô chỉ biết là, chính mình vừa sinh ra liền ở Ngự thành, mẹ là người phụ nữ hiền lành lại thiện lương, cái này, đã đủ rồi;
Chỉ cần mẹ con các cô có thể vĩnh viễn hạnh phúc, vui sướng sinh hoạt ở bên nhau, thế này, là đủ rồi! Là đủ rồi! Không hơn! Không hơn……
Này ------
Là nguyện vọng Tuyết Vi trước bảy tuổi ……