Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Chương 87 : Lúc mấu chốt nghĩ cách cứu viện
Ngày đăng: 17:08 30/04/20
Editor: Thơ Thơ
“Chậc, cô xem, không phải tôi quá sốt ruột sao? Liền dùng chìa khóa dự phòng vào được.”
“à…… Như vậy.” Tuyết Vi bất động thanh sắc gật gật đầu. “Tôi chỉ gặp ác mộng mà thôi, bây giờ đã không có việc gì, ông chủ, ngài, có thể rời khỏi.”
“Thật sự không có việc gì sao?” Ông chủ nhìn như không hề có ý rời khỏi, ngược lại ngồi ở vị trí cuối giường: “cô xem, một cô gái đi ra ngoài gặp nhiều nguy hiểm, nơi này là khu vực loạn nhất của Ngự thành chúng tôi, không bằng, nói tôi lưu lại bồi cô đi.”
A……
Lưu lại bồi cô sao? Chẳng phải cô càng nguy hiểm sao?!
Mi mắt rủ xuống, Tuyết Vi nheo lại đôi mắt lạnh, đột nhiên rút từ gối đầu ra chủy thủ giấu kín trước kia, chống ở yết hầu ông chủ kia: “Ông chủ, lúc này, ông cảm thấy một cô gái như tôi đi ra ngoài, còn nguy hiểm sao?!!”
“cô gái này, vì sao không biết tốt xấu như vậy? Tôi sợ cô có nguy hiểm, mới hảo tâm bồi cô, vậy mà đối với tôi thế này? Kia, cô đừng trách tôi không khách khí!!” Nói xong, sắc mặt ông chủ bỉ ổi trầm xuống, nhanh chóng bắt được cổ tay Tuyết Vi đang nắm chủy thủ, một tay kia móc ra một cây súng lục chỉ ở ót cô.
Trọn bộ động tác xuống dưới, vậy mà Tuyết Vi hoàn toàn không lực hoàn thủ.
Buồn cười nhất chính là, cô biết rõ ông chủ này không phải người tốt, cũng làm ra chống đỡ tương ứng, chờ tới lúc thật rồi, cô vẫn chỉ có thể mặc người làm thịt!
Loại cảm giác này, quả thực không xong, cô tình nguyện mình là một người thuần túy ngu ngốc, ít nhất, sẽ không cảm thấy chính mình giống phế vật! Thotho_
“Tiểu bảo bối, ngoan, cởi quần áo.”
Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích trừng mắt ông chủ kia vẻ mặt tươi cười đáng khinh.
“Hừ, quả thực là không thức thời, xem ra…… tôi phải mạnh bạo!” Ông chủ phẫn hận giơ tay lên, một bàn tay liền đánh vào mặt Tuyết Vi.
‘ lạch cạch ’ chủy thủ trong tay rơi xuống mặt đất.
Còn không đợi phản ứng lại đây.
Ông chủ mập mạp liền đè ở trên người cô: “A, cô dám mang theo vũ khí lên đường, tôi cho rằng cô có chút tài năng, cảm tình, cô cũng không có một chút công phu, vậy mà còn dám lang bạt tới chỗ này? Không phải cô chờ bị đưa tới cửa sao?”
Tôi hận anh!!
Hận anh!!
Nước mắt, xẹt qua khóe mắt.
Nắm tay Tuyết Vi nắm chặt chậm rãi giãn ra, cô từ bỏ hết thảy chống cự, giống như là một con sơn dương đợi làm thịt, nằm xoài trên giường không hề động đậy……
“A, lúc này mới đúng chứ.” Ông chủ thấy vậy, vừa lòng cười cười, vừa muốn động thân mà vào…… Thotho_
Ai ngờ, giây tiếp theo……
“A!!!” Một tiếng kêu rên thống khổ phát ra, biểu tình mặt ông chủ tức khắc trở nên vô cùng vặn vẹo.
Nối gót tới, một lực mạnh mẽ túm ông từ cuối giường xuống tới mặt đất. Một khắc kia thân thể ông chủ cồng kềnh va chạm ở trên vách tường, mới nhìn đến……
Phòng trong, không biết khi nào mà có thêm một người vậy!!?
“anh, anh là ai?!” Ông chủ hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt mặc một thân áo choàng màu đen.
Không để ý đến ông chủ nghi vấn, người đàn ông cởi áo choàng ra, nhanh nhẹn trùm ở trên thân mình Tuyết Vi: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Đừng sợ, có tôi ở đây……
Khi mấy chữ đơn giản mà lại mang theo vài phần nhu tình rót vào trong tai Tuyết Vi, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích hôn tỉnh công chúa đang ngủ say, dần dần đánh thức Tuyết Vi đã lâm vào tuyệt cảnh.
Mở hai tròng mắt……
Thân ảnh phản chiếu ở trong con ngươi của cô không phải người khác, đúng là…… Hoàng Phủ Minh!!
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch, muốn nói cái gì đó, lời nói lại cứng rắn mắc kẹt ở giữa yết hầu. Cô chỉ có thể mạnh mẽ bài trừ một khuôn mặt tươi cười, người đàn ông này kéo cô từ trong vực sâu về hiện thực ……