Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 12 : Ôm công chúa
Ngày đăng: 18:08 20/04/20
Chuông vào lớp đã vang lên từ lâu, bà xử nữ môn số học đứng trên bục giảng kích động phun nước bọt.
"Báo cáo." Bà xử nữ đang muốn quát lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hạ Du Huyên thì kinh ngạc.
"Bạn học, em . . . làm sao vậy?"
Toàn bộ học sinh trong lớp đều chuyển hướng về phía Hạ Du Huyên. Khi Lãnh
Liệt Hàn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Hạ Du Huyên, chân mày hung hăng
nhíu lại, đứng dậy sải bước đi về phía cô.
"Nữ giúp việc, cô
chuyện gì xảy ra?" Rõ ràng là giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, thế
nhưng cũng không khó để nghe ra sự lo lắng bên trong.
Hạ Du Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn sắc mặt xanh mét của Thiên Tinh Tinh ở bên
dưới, sau đó hừ lạnh một tiếng "Thiếu gia, cảm ơn anh đã ban tặng a."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy cô, sải bước đi ra ngoài.
Hạ Du Huyên cau mày, đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Lãnh Liệt Hàn "Này, thả tôi xuống."
Sắc mặt Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng, tiểu gia hoả kia chỉ giống như đang gãi
ngứa cho anh "Chớ lộn xộn, cử động nữa liền ném cô xuống đất."
Dứt lời, tay thật sự run lên mấy cái, người ở trong ngực dù chỉ một cử động nhỏ cũng không dám lộn xộn, hai tay gắt gao vòng quanh cổ Lãnh Liệt
Hàn, chỉ sợ sơ ý một chút anh ta sẽ ném cô xuống dưới, vậy thì cái mông
nhỏ đánh thương của cô sẽ gặp nạn a."
Tức giận quay mặt đi, vì thế không nhìn thấy tia cưng chiều chợt loé rồi biến mất trong mắt Lãnh Liệt Hàn.
Phòng y tế
Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng đem người trong ngực đặt xuống giường, tự mình cầm
lấy thuốc khử trùng, băng gạc giúp Hạ Du Huyên xử lí vết thương và một
bên chân bị trẹo.
Khi Lãnh Liệt Hàn chạm đến chiếc chân bị trẹo
của Hạ Du Huyên, Hạ Du Huyên đau đến mức nước mắt đảo vòng "A. . . . Anh nhẹ chút."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bởi vì cúi đầu, cho nên Hạ Du Huyên không có nhìn thấy tia máu chợt loé lên trong mắt Lãnh Liệt Hàn:
Chết tiệt, lại dám đụng vào con mồi của mình! ?
Chết tiệt, lại dám đụng vào con mồi của mình! ?
Hạ Du Huyên ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tuỳ ý mặc cho Lãnh Liệt Hàn xoa nắn chân mình, nhẹ giọng hỏi "Anh dường như rất thuần thục?"
Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nhìn Hạ Du Huyên một cái "Tạm được."
Hạ Du Huyên cong cong khoé miệng "Cảm ơn anh."
Lãnh Liệt Hàn buông chân Hạ Du Huyên xuống, nhìn vào trong mắt cô "Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ là không hy vọng nữ giúp việc của mình vì một chút vết
thương mà ảnh hưởng đến chất lượng công việc."
Khoé miệng Hạ Du Huyên giật giật một cái "Thôi đi, tôi cũng biết anh không có lòng tốt mà."
Đang trong lúc không gian trầm mặc đến đáng sợ, một âm thanh ấm áp như gió xuân vang lên "Lãnh Liệt Hàn? Sao cậu lại ở đây?"
Hạ Du Huyên nhìn thấy Hàn Triết Húc đứng ở cửa "Ơ, Hàn Triết Húc"
"Du Huyên? Làm sao vậy? Bị thương sao? Có đau hay không?" Hàn Triết Húc vẻ mặt lo lắng đi về phía trước.
Khi Lãnh Liệt Hàn nghe thấy Hàn Triết Húc gọi tên Hạ Du Huyên vô cùng thân
thiết, sắc mặt tối sầm. Khom lưng ôm lấy Hạ Du Huyên, trực tiếp đi ra
khỏi phòng y tế.
Hạ Du Huyên rất không an phận khua chân múa tay "Này này, anh làm gì vậy, tôi muốn quay lại a, Húc vẫn còn ở đó."
"Húc? Hai người rất quen thuộc?" Lãnh Liệt Hàn cau mày, khó chịu nhìn Hạ Du Huyên bỗng dưng im lặng ở trong lòng.