Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn
Chương 5 : Rời nhà trốn đi
Ngày đăng: 18:08 20/04/20
Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu, là quản gia.
Hạ Du Huyên đen mặt lại "Quản gia, lần nào cũng như vậy ông không thấy phiền sao?"
Quản gia bất đắc dĩ cười cười "Tiểu thư, cô đang tìm cái này?"
"Đúng đúng đúng." Hạ Du Huyên cầm lại bông tai, thoáng cái liền chạy ra khỏi biệt thự.
Chạy ra đến ngoài, Hạ Du Huyên thế nhưng lại nhấc chân lên chạy ngược trở về biệt thự, bình bịch bình bịch chạy lên phòng của mình, âm thanh lách
ca lách cách, gọi quản gia lại.
"Chao ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang làm gì vậy." Quản gia lo lắng nhìn Hạ Du Huyên hết chạy bên này rồi lại sang bên kia.
"Quản gia, tôi đang dọn đồ đạc." Hạ Du Huyên nói xong, nâng rương hành lý lên, rồi lại chạy xuống lầu.
"Tiểu thư, nếu rời nhà trốn đi, phu nhân sẽ đem toàn bộ thẻ của cô khoá lại
đó." Quản gia nói xong, chạy đến trước mặt Hạ Du Huyên, vội vàng móc ra
một xấp tiền màu đỏ, đặt vào trong tay cô.
Hạ Du Huyên cảm động
chảy một đống nước mắt nước mũi nói: "Quản gia, ông chính là quản gia vô cùng thân thiết của tôi a. Yêu ông quá. Vào từ từ a, tạm biệt." Nói
chảy một đống nước mắt nước mũi nói: "Quản gia, ông chính là quản gia vô cùng thân thiết của tôi a. Yêu ông quá. Vào từ từ a, tạm biệt." Nói
xong, bóng người mất hút như một làn khói.
Quản gia bất đắc dĩ cười cười, quản gia còn có thể phân ra thành thân với không thân sao?
Trở lại lầu hai thư phòng.
Tạ Mẫn đứng ở phía trước cửa sổ, Quản gia gõ cửa, tiến vào "Phu nhân, tiểu thư lấy lại bông tai rời đi rồi."
"Ừ. Con bé này, đúng lúc nên ra ngoài rèn luyện một chút, phái mấy người vệ sĩ đi theo, có tình hình gì lập tức thông báo."
"Nhân tiện đem thẻ của con bé khoá lại." Tạ Mẫn nói xong, tay phất về phía sau, quản gia hiểu ý.
Gật đầu "Vâng, phu nhân."
Đóng cửa thư phòng lại, quản gia nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh: Nguy hiểm
thật, vừa mới vụng trộm đưa cho tiểu thư một ít tiền, may mà phu nhân
không phát hiện ra.
Có điều, Tạ Mẫn làm sao có thể không biết.
Có điều, Tạ Mẫn làm sao có thể không biết.
Chỉ là không nói mà thôi!
Đang kéo hành lý đi trên đường, lúc này đã thay quần áo và rửa mặt sạch sẽ,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ hắt hơi một cái, sờ sờ sống mũi
của mình "Kẻ nào đang trù ẻo bản tiểu thư vậy? E hèm, khẳng định lại là
quản gia, xem mình quay về nhất định sẽ không thu nhận ông ta, hừ."
Nói xong, đầu lại đụng phải một vách tường cứng rắn, cái miệng nhỏ nhắn
không nhịn được mắng "Mẹ nó, lại đụng, ngày hôm nay đạp phải vận cứt chó gì vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh quen thuộc "Nữ giúp việc của tôi, thật khéo a."
Hạ Du Huyên sửng sốt, cái âm thanh này. . . Trong nháy mắt ôm lấy hành lý, chạy ra xa vài bước, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt "Anh. . .
Anh. . . Anh tại sao lại ở đây?"
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "Tôi tại
sao lại ở đây? Ở đây cũng không phải là địa bàn của cô." Sau đó cẩn thận quan sát dung mạo của cô một lượt.
Bên trong mặc một chiếc áo
dây màu vàng kết hớp với áo phông trắng có hoạ tiết Graffiti hình đầu
lâu màu tím đỏ, để lộ hai bên vai thon gầy, bên dưới chiếc quần bò short màu xanh nhạt là một đôi chân trắng nõn thon dài, phối hợp với đôi giầy thể thao màu xanh dương. Mái tóc màu đỏ rượu xoã xuống thắt lưng, mày
liễu cong cong, một đôi mắt màu đỏ tím đang trừng lên, bên tai trái có
đính một viên bông tai màu đỏ rực phát sáng lấp lánh. Làn da như băng
như tuyết, trắng nõn mịn màng. Xinh đến mức phải làm người ta nghẹt thở.