Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 100 : Nam chính hắc hóa [10]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Nếu bọn họ đã không cần thì Kì Nham cũng vui vẻ quay về, tuy thê tử vẫn hôn mê bất tỉnh nhưng ở bên bầu bạn vẫn yên tâm hơn. Sau khi ông đi, Phong Lăng Nhận và Diệp Tử lịch lãm quanh Thần Túc Cốc đợi đến kỳ tuyển đệ tử hàng năm.



Diệp Tử biết rõ mình khuyết thiếu kỹ năng thực chiến nên thường kéo Phong Lăng Nhận đánh nhau một trận, lúc đầu nàng còn dựa vào cấp bậc mà thắng được nhưng chỉ sau hai tháng hắn đã tăng hai cấp nhờ thức tỉnh huyết mạch lần thứ hai, vì thế phong thủy luân chuyển, đến lượt Diệp Tử bị ngược.



“Không đánh nữa.” Nàng phất phất tay đầu hàng: “Tu luyện cùng kẻ yêu nghiệt như ngươi thật là chịu đả kích.”



“Chẳng lẽ cô chưa thức tỉnh lần hai à?” Phong Lăng Nhận thu kiếm lại thuận miệng hỏi một câu, giờ hắn chỉ còn chênh ba cấp với Diệp Tử.



Diệp Tử cứng đờ, rồi nhanh chóng cười: “Sao thế, ngươi cho là ai thức tỉnh lần hai cũng có tốc độ thăng cấp như ngươi à? Cũng không biết tại sao, theo lý mà nói huyết mạch càng thuần khiết thì tốc độ tu luyện càng nhanh, riêng ngươi lại ngoại lệ.” Nàng nghi hoặc nghiêng đầu rồi an ủi: “Tóm lại ngươi phải biết bất luận là ở Nhân tộc hay Yêu tộc ngươi đều có thể xưng một tiếng thiên tài tuyệt thế đấy.”



Phong Lăng Nhận cười cười không trả lời.



“Đi thôi.” Diệp Tử xoa xoa đầu hắn: “Chúng ta phải đi Thần Túc Cốc thôi.”



Hai người bọn họ trong đám đệ tử mới thật sự là hạc trong bầy gà, cho nên rất là nhàn nhã không hề lo lắng bị rớt. Dòng đệ tử dài dằng dặc mà chỉ nhích lên từng tý một, lúc sắp đến lượt hai người Diệp Tử có một người đột nhiên bay đến, ba vị đệ tử Thần Túc Cốc phụ trách xét duyệt vội vàng khom mình hành lễ, vẻ mặt thập phần tôn kính gọi: “Đại sư huynh.”



“Các đệ tiếp tục đi, ta chỉ tới xem thôi.” Triệu Hầu Ngôn thản nhiên liếc nhìn Diệp Tử.



Diệp Tử hơi hơi sửng sốt, Phong Lăng Nhận cũng nghi hoặc nhìn nàng: “Cô biết hắn ta à?”



Nàng ghé sát bên tai hắn: “Ngày ngươi thức tỉnh lần hai hắn ta từng tới, còn đánh một trận với ta rồi đi luôn. Lúc ấy hắn ta còn từng đánh về phía trận pháp, không biết tại sao nhưng ta thấy người này rất kỳ quái, ngươi phải cẩn thận đấy.”



Diệp Tử vừa dặn dò vừa nhìn sang phía Triệu Hầu Ngôn nhưng hắn ta đã sớm dời mắt, chỉ tuần tra một vòng không cố ý nhìn nàng nữa.



“Ta biết rồi.” Phong Lăng Nhận nhớ Kì Nham đã từng nhắc tới người này nên nhẹ nhàng gật gật đầu.



Quả nhiên bọn họ thuận lợi được nhận vào Thần Túc Cốc, Triệu Hầu Ngôn chỉ dặn dò vài câu đơn giản rồi sắp xếp chỗ ở cho họ.
“Triệu Hầu Ngôn!” Sắc mặt nàng đen như than.



“Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi Diệp Tử, cô phải hiểu cô không có lập trường ngăn cản tôi hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói với tôi rằng tổ Công tâm là một đám xử trí theo cảm tính.”



“Anh biết tôi?” Nàng không hề tiết lộ thân phận mình, tên hiện giờ cũng là giả, tổ Công tâm nhiều người như vậy sao anh ta biết tên mình.



“Tên cô đứng đầu bảng lâu như vậy, trong công ty có rất nhiều người biết cô.” Hắn ta bắt đầu không kiên nhẫn: “Cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, trong lúc đó tôi sẽ tận lực không quấy rầy đến tiến độ của cô.”



“Anh………”



“Cô có thể đi rồi.” Triệu Hầu Ngôn xóa kết giới.



Diệp Tử nhìn hắn ta một cái thật sâu rồi xoay người rời đi. Từ lúc biết nhiệm vụ của Triệu Hầu Ngôn tâm thần nàng cứ không yên ổn, nàng biết suy nghĩ của mình quá tùy hứng, cùng là người của công ty nàng thật sự không có lập trường ngăn cản hắn ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất là hắn ta đã rất nhượng bộ.



Phải chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ của bản thân rồi tiêu sái rời đi, đó mới là biểu hiện nên có của người đứng đầu tổ Công tâm, còn chuyện sau này thì có liên quan gì đến nàng đâu.



Nàng day day huyệt Thái dương, cảm thấy cực kỳ đau đầu, không sao thuyết phục bản thân mình được. Không biết đã qua bao lâu, trận pháp bày bên ngoài hơi dao động, sau đó Phong Lăng Nhận xuất hiện trước mặt nàng.



“Cô không đi tìm ta sau nửa canh giờ.” Hắn chau mày, nhìn thấy Diệp Tử rồi mới bớt vài phần lo lắng.



Diệp Tử ngẩng đầu lên, đáy mắt vô cùng phức tạp, nàng đứng dậy chôn mặt vào hõm cổ hắn: “Tiểu lão hổ.”



Phong Lăng Nhận ngẩn người, cảm thấy ngữ khí nàng hơi khác thường: “….. sao thế?”



“Đừng nhúc nhích, để ta dựa một lát.” Càng xuyên qua nhiều thế giới nàng càng trở nên mềm lòng, nàng cũng tự nhận ra điều này nên mới định từ chức. Nàng không muốn mình trầm mê vào thế giới hư ảo và cảm tình hư ảo nhưng càng không muốn mình trở nên máu lạnh vô tình.



Nghĩ đến đây nàng ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Yên tâm, tiểu lão hổ đáng yêu như vậy ta sẽ không để ai tổn thương ngươi.”