Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 105 : Nam chính hắc hóa [ngoại truyện]

Ngày đăng: 17:34 19/04/20


Edit: Kiri



Lần đầu gặp mặt, Diệp Tử là một vị Đại tiểu thư vô tâm vô phế trốn nhà đi, lúc nàng gặp Phong Lăng Nhận hắn mới cửu tử nhất sinh trốn được khỏi khỏi rừng rậm, cả người lạnh lùng như một pho tượng. Diệp Tử nhìn hắn người đầy máu tươi, mặt khó chịu nhíu nhíu mày giống như một quyển sách tràn ngập chuyện cũ, làm người ta muốn tiếp cận, muốn tìm tòi.



Nàng cứ mãi do dự bước lên đưa thuốc, hắn lạnh lùng lườm nàng một cái rồi cầm lấy. Vì thế nàng cười rộ lên, đáy mắt dịu dàng.



Đó là nơi bắt đầu câu chuyện cũ của hai người họ, từ một nụ cười đầy tốt đẹp.



Sau đó bọn họ dần dần hiểu nhau hơn, Diệp Tử ký thác toàn bộ tò mò hiếu kỳ với thế giới này lên người hắn, nàng không biết phải đi đâu nên chỉ bám theo hắn, tựa như khát vọng được dẫn đến một thế giới phấn khích hoàn toàn khác với thế giới an toàn mà tù túng nàng vẫn sống.



Nàng giao toàn bộ sự khờ dại và đơn thuần của mình cho hắn, khát vọng được đưa đến một cuộc hành trình mạo hiểm và kích thích. Nhưng sự thật dạy cho nàng, thế giới này tàn nhẫn biết bao nhiêu, dần dần nàng cũng hiểu cường giả vi tôn.



Nàng cũng hiểu ra một điều, người mà ban đầu nàng nghĩ là cường đại không gì làm không được cũng chỉ là một kẻ yếu gian nan tránh né gia tộc đuổi giết mà thôi.



Ngay cả chính mình hắn cũng không bảo vệ được lại luôn luôn che chở cho nàng, vì nàng mà bỏ qua một số bảo vật nhưng gương mặt hắn cứ luôn đạm mạc như thế.



Rõ ràng là một người dịu dàng và mềm lòng. Chỉ cần bạn ở bên cạnh hắn, cho hắn một chút quan tâm và ấm áp, hắn sẽ dễ dàng bị bạn thuần dưỡng thành thú nhà, bớt dần đi vài phần dã thú, càng ngày càng dịu ngoan. Thậm chí, trong một lần bị trúng khói độc, hắn thổ lộ với nàng thân thế của mình và nỗi hận khôn cùng dưới đáy lòng.



Thật sự là ngốc mà, bí mật lớn như thế sao lại tùy ý nói ra như vậy chứ?



Dù biết hắn là nửa yêu nửa người nhưng cảm giác của nàng với hắn vẫn không có gì thay đổi. Giống như một câu chuyện xưa đơn thuần được thêm vào vài nét bút làm người ta càng sa đà vào đó. Nàng muốn giúp hắn, muốn thấy hắn hoàn thành được tâm nguyện của mình, có thể thích làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết. Nếu không có nàng ở bên thì một người dịu dàng như vậy biết sinh tồn thế nào trong thế giới hiểm ác này đây, Diệp Tử cực kỳ lo lắng.



Sau đó nàng vô tình có được một cơ duyên to lớn, đoạt được bao linh đan diệu dược, pháp bảo thất truyền, bí tịch tinh diệu, nàng nhìn mấy thứ này nhưng không vui vẻ gì cho lắm, chỉ dần dần hình thành một kế hoạch. Một kế hoạch…. giúp Phong Lăng Nhận càng trở nên mạnh mẽ.



Giống như chuyện xưa tới cao trào sẽ gặp bước ngoặt, cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội phản bội hắn.
Nhưng ta không thích mình như thế lắm, quá nhàm chán, tuyệt không đáng yêu, nếu trước đây nàng gặp là ta của bây giờ thì có lẽ cũng sẽ không thích ta đâu.



Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, dường như ta đã làm xong chuyện cả đời nên làm rồi. Xin lỗi nàng Diệp Tử, ta không thể sống tùy tiện tiêu sái như kế hoạch của nàng rồi.



Ý thức của Phong Lăng Nhận lại chìm vào Linh Mộng thạch, xem chuyện xưa của họ lần thứ hàng nghìn hàng vạn. Không muốn tỉnh lại.



“Tiểu lão hổ, trên đỉnh Phiếu Miểu Phong thật sự có hầu nhân rượu sao?”



“Không biết.”



“Vậy Ngọc Hoa cung thật sự có Huyễn âm điều khiển vạn thú sao?”



“Không biết.”



“Vậy Đảo chủ Phượng Tường đảo thật sự có vũ y mà phượng hoàng niết bàn để lại trong truyền thuyết sao?”



“Có thì sao, cô còn định cướp nó chắc?”



“Ta không có khả năng đó nhưng ngươi có thể mà. Đến lúc đó ta có thể dựa vào ngươi tác oai tác quái, cướp lấy mọi bảo bối trên đời, được không.” Diệp Tử cực kỳ đắc ý.



Phong Lăng Nhận nhìn thẳng vào mắt nàng cười dịu dàng.



“Được.”