Nữ Xứng Công Tâm Kế
Chương 2 : Thế Giới 1
Ngày đăng: 17:33 19/04/20
Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nam hơi khàn: “Ừm, Kiều Diễm, lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh ấy bị ngất rồi, chú mau đến đây một chuyến đi.” Diệp Tử ngồi ở trên giường, vừa gọi điện thoại vừa nhẹ nhàng đấm bóp cánh tay của mình.
Vừa nghe thấy giọng cô, Chu Hâm Vĩ liền kinh ngạc trợn mắt: “Diệp Tử? Sao lại là cô? Cô… Cô…”
“Đừng gọi như vậy nữa, di động sắp hết pin rồi, chú mau đến đi. Lúc bị ngất, đầu của Kiều Diễm không cẩn thận bị đập vào mép giường, có lẽ khá nghiêm trọng. Sắc mặt anh ấy cũng không tốt lắm, hình như là thiếu dinh dưỡng và không được ngủ đủ, chú đi thì mang thuốc theo nhé.”
“Vậy rốt cuộc… ”
“Đúng rồi, chú có chìa khóa dự phòng của nhà Kiều Diễm phải không? Chú cũng biết rồi đấy, tôi không thể mở cửa giúp chú đâu.”
Không đợi Chu Hâm Vĩ trả lời, Diệp Tử liền cúp điện thoại. Cô nhẹ nhàng kéo chiếc xích sắt trên cổ, cảm thấy vẫn hơi khó thở.
Nhìn Kiều Diễm nằm bất tỉnh trên mặt đất, Diệp Tử do dự một lát, cuối cùng vẫn cố gắng kéo anh lên giường. Cô cẩn thận cởi giày và tất cho anh, sau đó nhàm chán ngồi bên cạnh ngắm nhìn người đàn ông ấy.
“Anh nhốt tôi, là bởi vì yêu tôi ư?” Cô khẽ vén mấy sợi tóc trước trán Kiều Diễm, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, “Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy thật ra anh không hề yêu tôi chứ?”
Nói xong câu đó cô liền nở nụ cười, xoay người đưa lưng về phía anh, ánh mắt mê man lại trống rỗng.
Không lâu sau, Diệp Tử chợt nghe tiếng mở cửa ở bên ngoài, tiếng bước chân vội vàng, mang sự lo lắng rất rõ ràng. Tâm trạng của Diệp Tử rất tốt, thậm chí còn lên tiếng chào hỏi với người đàn ông vừa tới, “Hi, lâu rồi không gặp, chú Chu.”
Chu Hâm Vĩ xách một hộp thuốc theo, đôi mắt mang đầy sự bất ngờ và khó hiểu nhìn cô, “Sao lại thế này?”
Diệp Tử xoa hai tay, đứng lên nhường chỗ bên giường cho ông, “Không phải tôi đã nói rõ trong điện thoại rồi sao? Chuyện chính là như vậy!”
Ánh mắt của Chu Hâm Vĩ rất sắc bén, như muốn xuyên qua lớp ngụy trang của Diệp Tử để nhìn thấu nội tâm cô, “Tôi không ngờ trong tình huống này, cô lại làm như vậy.”
Diệp Tử thu lại nụ cười, vẻ mặt có phần không kiên nhẫn, “Việc này chú có thể đợi Kiều Diễm tỉnh lại rồi chậm rãi thảo luận với anh ấy, chú không nghĩ là bây giờ chú nên đi kiểm tra xem anh ấy bị đập đầu có nguy hiểm không à?”
Chu Hâm Vĩ nhìn cô thêm lần nữa rồi mới ngồi xuống tỉ mỉ kiểm tra cho Kiều Diễm.
Mặt Kiều Diễm bị cô véo đỏ lên, nhưng cũng tốt hơn là vẻ mặt nhợt nhạt lúc trước. Nét mặt của Diệp Tử bỗng nhiên có chút khổ sở, “Từ lúc quen anh đến giờ, em chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh cả.”
Cô khẽ thở dài, một nơi nào đó trong cơ thể dấy lên sự khó chịu, khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Kiều Diễm tỉnh lại liền nhìn thấy Diệp Tử đang yên lặng dựa vào giường mình, anh cảm thấy có chút hoảng hốt, trí nhớ giống như trở về rất xa trước kia, khiến anh không rõ mình đang ở đâu.
Không biết là nghĩ đến việc gì, anh vô thức vươn tay ra muốn chạm vào cô gái trước mặt. Đột nhiên, anh nhìn thấy thứ trên cổ cô, ngón tay đang đưa ra khẽ run lên, như bị giật điện thu mạnh tay về.
Cuối cùng anh cũng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi mình bị ngất, vẻ mặt lập tức trở nên nguy hiểm.
“Diệp Tử.” Kiều Diễm đẩy cô, thấy cô đã cởi bỏ xiềng xích ở chân tay thì hơi híp mắt lại.
“Ừm.” Diệp Tử lẩm bẩm một tiếng rồi uể oải ngáp dài, mơ màng nhìn anh.
Kiều Diễm cầm cổ tay cô, siết chặt, giọng nói lạnh đi, “Em lại giở trò gì đấy?”
Cổ tay Diệp Tử bị khóa lâu ngày nên hơi sưng, bây giờ lại bị nắm chặt nên lập tức cảm thấy đau buốt. Cô tỉnh táo lại, giọng điệu rất không tốt, “Anh không thấy trên tay mình vẫn còn cắm kim à? Sẽ bị sung huyết [1] đấy, đồ ngốc.”
[1] Sung huyết: Ứ máu một cách bất thường do mạch máu bị dãn ở một vùng nào đó của cơ thể.
Kiều Diễm sửng sốt, dường như không ngờ Diệp Tử vừa mở miệng lại nói một câu như vậy.
“Này.” Cô bất đắc dĩ thở dài, “Anh muốn nắm tay tôi thì đổi tay khác đi, tôi không muốn gọi chú Chu đến nữa đâu.”
“Em động vào di động của tôi?” Ánh mắt Kiều Diễm lóe lên, nhưng vẫn buông tay cô ra.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh tưởng tôi có thể truyền nước cho anh được chắc.” Nói tới đây cô cũng có chút tức giận, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người tay chân khỏe mạnh, ăn mặc không lo tự để mình đói đến mức ngất đi đấy, đúng là vô dụng.”
“Em!” Kiều Diễm nhất thời buồn bực, hung dữ lườm cô một cái, “Cái miệng không bị bịt lại quả nhiên rất ầm ĩ.”